Thiên Kha Nguyệt quỳ một hồi lâu, đôi chân tê nhức dần nhận rõ đau rát. Từ tốn đứng dậy bị trật chân ngã khụy xuống.
Hán Lập Thành nhanh tay đỡ được cô bị cô hắt hủi. Đôi chân khập khiễng bước đi được đoạn ngắn lại khụy xuống, không nhìn nổi được sự cố chấp, hắn mặc cô đùn đẩy vẫn bế lên người mình.
Đưa người ngồi lên xe rồi hắn chẳng nói câu nào, tay chân thoăn thoắt đạp ga phóng về tuyến đường cũ.
Khu mộ dần khuất phía sau bánh xe, tay ôm lấy mình vì toàn thân lạnh lẽo. Trời càng trở tối gió nổi lên càng mạnh. Tuy đã ngồi trong xe nhưng cô ăn bận đồ ngắn tay không thể sưởi ấm bản thân.
Hắn đáp cho cô chiếc áo khoác dày cộp vừa cởi, miệng hằn học ra lệnh cô mặc vào.
" Cảm ơn. "
Vừa đưa người bước xuống nhìn căn nhà mà cô sẽ lại bị nhốt trong đó, đôi chân như bị keo đông cứng dán chặt bên ngoài không muốn cất bước.
" Làm gì nữa vậy? Còn không mau vào. "
Nghe lời thúc giục của Hán Lập Thành cô lưỡng lự một hồi mới quyết định ngẩng lên nhìn hắn.
" Có thể cho tôi ra ngoài không? Sẽ không chạy trốn, tôi muốn kiếm việc làm giết thời gian. "
Hắn yên lặng không nói trực tiếp vác cô vào bên trong đặt xuống phòng đóng cửa lại cẩn thận.
" Bình thường thì quát tháo chửi tôi như con, nay lại ngoan như cún vì muốn thoát khỏi đây sao? "
Thiên Kha Nguyệt nhắc lại câu nói khẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-nhan/3414116/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.