Đèn sáng chói chiếu lên nét yêu kiều của Thiên Kha Nguyệt, sắc đẹp tựa như thiên nga đang rũ mình trước đầm ao trong vắt.
Cô nhoẻn miệng cười, biết trước bị trói chặt với hắn thế này cô đã cắt nát bộ đồ hắn mang tới để xả tức cho rồi.
Nhìn đám người trong bữa tiệc ngoái lại liếc nhòm cô từ đầu đến cuối, chẳng xa lạ gì với ánh mắt chứa đầy sự hứng thú và thèm thuồng.
Chỉ duy nhất tình huống trên tay bị chiếc còng trói buộc ra thì cô ắt hẳn sẽ được nhiều người chú ý tới hơn cả lúc này.
Bộ vest xám tối màu lịch sự thanh thoát từ phía cổ cho đến gương mặt, đều là kiệt tác của tạo hóa, một nét đẹp trai khó ai cưỡng nổi.
" Nhìn đi đâu đấy? "
Hán Lập Thành nhận ra được con ngươi thèm khát của cô vẫn đang dí sát vào người đàn ông phía trước liền nghiêm giọng nhắc nhở.
" Kiểm soát lại cái ham muốn rẻ tiền đấy của cô đi, Thiên Kha Nguyệt cô không phải là khỉ tham lam muốn đu một lúc hai cây chứ? "
" Khỉ cái gì gì mà khỉ, anh còn đòi so với người ta à? "
" Tôi làm sao? "
Bỗng dưng tiếng bước chân tiến gần đưa bàn tay thân thiện với nụ cười tỏa sáng. Người đàn ông bận bộ vest xám mà cô vừa nhòm ngó đang đứng ngay trước mắt.
" Lâu rồi không gặp, Hán tổng. "
Sau điệu bắt tay xã giao liền chuyển qua đón tiếp cô, tâm trạng lúng túng bất chợt liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-nhan/3414108/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.