Trần Ngọc Mai giữ Đường Tố Nhiên không cho cô cử động, vừa lay vừa gọi:
- Cậu không sao chứ? Cậu còn nhớ những gì nữa, mau tỉnh lại đi Tố Nhiên.
- Có chuyện gì vậy? – Phó Thịnh Nam vừa hay đến trước cửa phòng bệnh, thấy động tĩnh vội hỏi.
Trần Ngọc Mai quay ra nhìn thấy anh, nước mắt lã chã:
- Em cũng không biết. Cậu ấy vừa mới nhớ ra cái gì đó rồi liên lục nói “Trường An, chị xin lỗi”, lại đấm vào đầu mình ngất đi. Anh xem có phải cậu ấy nhớ ra cái gì không?
- Em nói cái gì?
Ở bên ngoài chợt có một người xen ngang mà đi vào.
Trần Ngọc Mai luống cuống khi thấy người đó, kinh hô một tiếng:
- Lục Nghiêm? Sao anh lại ở đây?
Lục Nghiêm chẳng trả lời Trần Ngọc Mai, nhìn thấy Đường Tố Nhiên ngã dưới đất, không nói không rằng liền ôm cô lên đặt lên giường. Phó Thịnh Nam xem xét cho cô một lượt, quay ra nói với mọi người:
- Nhớ ra gì đó, trí não tiêu hao quá độ nên nhất thời ngất đi, không có vấn đề gì đáng ngại. Có lẽ cô ấy sắp nhớ ra rồi.
Lục Nghiêm lặp lại câu hỏi như để xác nhận:
- Xin hỏi bác sĩ, quả thực cô ấy vừa nhớ ra gì đó sao?
Phó Thịnh Nam gật đầu thay cho câu trả lời, đồng thời lấy tay xoa cằm mình trong lúc nhìn sang phía Trần Ngọc Mai với ánh mắt thăm dò.
Lục Nghiêm cúi đầu cảm ơn anh:
- Cảm ơn bác sĩ Phó, ở đây có tôi với Ngọc Mai là được rồi. Bác sĩ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/863888/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.