Đường Tố Nhiên giằng lại miếng ngọc bội từ trên tay của Ngọc Vũ Thanh. Có lẽ ban nãy khi cô úp mặt khóc, không may nó đã lộ ra ngoài, còn bị người ta nhìn thấy.
Cô thật sự không muốn để ai chạm vào nó, nhất là cô gái tên Ngọc Vũ Thanh này.
- Cô nhầm rồi. Miếng ngọc bội này là của Lục Nghiêm tặng cho tôi. Còn của anh trai anh ấy thì đưa cho người khác rồi, tôi nghe được thế.
Trông sắc mặt đen sì của Ngọc Vũ Thanh, Đường Tố Nhiên có thể khẳng định cô ấy có tình cảm với Cố Nam Thành, đến nỗi khó chịu khi người khác có đồ vật của anh ấy. Nhưng người trong lòng đã có vợ, còn có con trai, dù có không cam lòng thế nào cũng vô ích mà thôi.
Cô nói vậy, nhưng vẻ mặt của Ngọc Vũ Thanh vẫn căng thẳng như ban đầu. Cô ta lắc đầu:
- Tôi lớn lên với anh ấy từ nhỏ, làm sao không biết cái này là của anh ấy hay là của Lục Nghiêm. Hồi trước anh ấy định đưa cho tôi, nhưng lại vô tình đánh mất ở quân doanh. Anh ấy không bao giờ đưa cho cô gái khác đâu.
Đường Tố Nhiên nhíu mày lại, gạt tay của Ngọc Vũ Thanh ra khỏi bờ vai mình:
- Cô Ngọc mong tự trọng một chút. Đây là đồ của tôi, mà cho dù nó là của Cố Nam Thành thật, thì một là anh ấy đến đòi, hai là Phạm Tú Vân đến hỏi, chưa đến lượt cô chất vấn. Anh ấy có vợ rồi, cô biết mà đúng không?
- Cô... cô... - Ngọc Vũ Thanh có lẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/863868/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.