- Cô Tố Nhiên, cô làm sao vậy ạ? – Cố Minh Triết thấy Đường Tố Nhiên không nói hồi lâu, thằng bé sinh ra hốt hoảng, vội chui vào trong lòng cô dụi dụi.
Hành động này của thằng bé càng khiến cô đau lòng, bàn tay cứng đờ vươn ra muốn vuốt mái tóc lòa xòa của thằng bé. Nhưng đúng lúc ấy, nhớ lại lời của Phạm Tú Vân, cô vô thức thu tay về, cả người lại tránh né sự nũng nịu của thằng bé.
- Tiểu Triết à, chân cô bị thương, con lùi ra một chút được không?
- Cô ơi... - Cố Minh Triết bản năng cảm thấy cô mình thay đổi, nhưng không biết tại sao, chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt đáng thương.
Bà Ngọc Quỳnh cười "hừ" một tiếng, đứng dậy đón thằng bé:
- Người ta còn không thèm lấy lòng con nữa rồi kìa. Giờ con hết giá trị lợi dụng rồi đấy thằng nhóc ngốc nghếch ạ.
Không khí trong phòng chẳng còn vui vẻ gì, bà Thanh Hân cứ hé miệng rồi lại thôi. Bà biết bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi chuyện.
Đúng lúc ấy, dì Loan giúp việc đánh tiếng:
- Bà chủ, cậu Lục Nghiêm đến ạ.
- Lục Nghiêm? - Bà Ngọc Quỳnh nhướng mày rồi liếc Đường Tố Nhiên với ánh mắt sắc như dao găm, khiến cô lạnh cả người. - Đánh hơi cũng nhanh đấy, cô đúng là mặt dày mà.
Bà vừa dứt lời, Lục Nghiêm đã chân trước chân sau vào đến trong nhà. Anh nhìn quanh nhà một lượt, chỉ cần liếc qua đã thấy Đường Tố Nhiên. Sắc mặt cô hơi tái, nhưng thần sắc vẫn còn khá tốt.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/863862/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.