Cố Nam Thành chưa có phản ứng gì thì bà Thanh Hân đã đứng ra trước mặt Đường Tố Nhiên:
- Mẹ, con bé là ân nhân cứu mạng của Tiểu Triết, chẳng khác nào nó cứu mạng con hai lần. Để Tố Nhiên về nhà mình là ý của con.
Bà Ngọc Quỳnh giận tím mặt:
- Tôi đang nói chuyện ai cho cô xen miệng vào. Tôi còn chưa chết đâu, cô dám đưa người về nhà mà không hỏi ý tôi?
- Mẹ...
Cố Nam Thành chặn mẹ mình lại:
- Bà nội đến chơi không báo trước, mẹ cháu bận rộn ở bệnh viện không tiếp đón chu đáo được, mong bà đừng trách giận rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. Còn Tố Nhiên sẽ ở lại một hai hôm, cô ấy là khách Tiểu Triết mời đến. Nhà chúng ta cũng là gia đình quân nhân, cháu vẫn nhớ lời của cha mình dạy, có ân thì phải báo, mong bà hiểu cho. Nơi này còn có trẻ con nữa.
Sắc mặt của bà Ngọc Quỳnh càng ngày càng không tốt. Đứa cháu này đã không giống như Cố Nam Thành của mấy năm trước nữa. Nó luôn lễ phép, hiếu kính, nhưng từng câu từng chữ đều muốn ép bà vào quy củ.
Thậm chí còn muốn mang người bố đã chết ra để ép bà. Nếu như bà làm khó Đường Tố Nhiên bây giờ, khác nào bất nhân bất nghĩa, làm trái gia huấn, còn chẳng bằng con trai của mình?
Phạm Tú Vân im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Bà, chị Tố Nhiên đúng là đã cứu Tiểu Triết hai lần, cháu rất biết ơn. Chúng ta vào nhà đi, đừng để người khác chê trách.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/863859/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.