Khi Đường Tố Nhiên tỉnh lại, trời vừa tối. Cố Nam Thành ngồi bên đầu giường đọc sách, thấy cô tỉnh thì nhướng mày:
- Tỉnh rồi?
Đường Tố Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu như một con thỏ con.
- Tiểu Triết đâu? Thằng bé sao rồi?. ngôn tình ngược
- Đã không còn vấn đề gì. - Cố Nam Thành thong thả trả lời. - Cô còn định nắm tay tôi đến bao giờ?
- Hả? - Đường Tố Nhiên ngạc nhiên nhìn xuống thì thấy mình đang nắm tay anh rất chặt.
Lẽ nào cô lại ngủ mớ sao? Sao lại nắm tay Cố Nam Thành được cơ chứ.
- Tiểu Triết phải tĩnh dưỡng ba bốn ngày, mẹ tôi đang ở với thằng bé, Tú Vân ở khoa bên cạnh, còn Lục Nghiêm thì mẹ cậu ta biết cô ở đây nên đã gọi cậu ta về rồi.
Cố Nam Thành vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nơi hai người nắm tay. Đường Tố Nhiên mất tự nhiên, "à à" hai tiếng rồi rụt tay về.
- Tôi không biết phải nói cảm ơn thế nào mới phải. - Cố Nam Thành hình như hơi buồn bã, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thong dong mà thu tay về. - Nếu không có cô, Tiểu Triết không biết sẽ bị bắt đi đâu rồi.
Khi anh đến, thuyền buôn đã cập bến rất lâu, nếu không có Đường Tố Nhiên ngăn cản, Cố Minh Triết chắc chắn sẽ bị đưa ra nước ngoài. Đến lúc nó dù nhà họ Cố có giàu sang thế nào, cũng chưa chắc tìm được thằng bé.
Đường Tố Nhiên cảm thấy đầu hơi đau, cô không quá giỏi giao tiếp, nhất là đối với lời khen của những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249402/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.