- Tố Nhiên? Cậu tỉnh rồi hả? Làm mình sợ hết cả hồn.
Đường Tố Nhiên cực kỳ không thích màu trắng của gạch lát trong bệnh viện. Nó làm cho trạng thái của cô trở nên trống rỗng, không có chút tinh thần nào.
- Ngọc Mai? - Cô xoa xoa đầu sau khi đã nhìn rõ người trước mặt là ai.
- Ừ. Lần sau cậu đừng làm trò ngốc nghếch như vậy nữa biết chưa? Cậu là mình sợ chết đi được. Bác sĩ Phó nói rằng cậu vẫn luôn gọi tên tớ, có chuyện gì sao? - Câu nói của Trần Ngọc Mai mang theo chút quan tâm và dòi hỏi, nhưng không biết đâu mới là mục đích chính.
- Mình gọi tên cậu? - Hiển nhiên Đường Tố Nhiên không nhớ chuyện này. Cô chỉ nhớ mình nằm mơ. Trong mơ cô và Trần Ngọc Mai lỡ hẹn với nhau, sau đó gặp một người ở núi Bác Sơn... Phần kí ức sau đó trống rỗng, cô không nhớ nổi nữa.
- Đúng rồi. Có chuyện gì sao?
- Đợi... đợi đã. - Đường Tố Nhiên lật chăn ngồi dậy. Cô còn hơi choáng, mới tỉnh đã thấy lảo đảo. - Tiểu Triết... là cháu trai của Lục Nghiêm ấy. Cậu có thấy thằng bé không?
Trần Ngọc Mai đỡ cô nằm xuống:
- Cậu bình tĩnh một chút, thằng bé đang ở phòng cấp cứu.
Đường Tố Nhiên không tin nổi vào tai mình:
- Phòng cấp cứu? Tại sao thằng bé lại ở phòng cấp cứu? Bọn bắt cóc làm gì thằng bé sao?
Đường Tố Nhiên cảm thấy đau xé lòng, như đứt từng khúc ruột. Là cô không bảo vệ được cho thằng bé.
Đối diện với sự gấp gáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249399/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.