"Anh nói gì? Anh đi tìm thằng bé ở những đâu rồi?" Đường Tố Nhiên bật dậy, hỏi dồn dập.
Ba tiếng, một đứa trẻ có thể đi đâu suốt ba tiếng đồng hồ được đây? Phải biết rằng ở thành phố sôi động này, tệ nạn xã hội không bao giờ thiếu, chỉ cần bước ra ngoài là bao nhiêu cạm bẫy.
Thằng bé mới có bao nhiêu tuổi?
Cố Nam Thành ở đầu dây bên kìa hình như đang khởi động ô tô: "Tôi kiểm tra những cung đường từ nhà đi, bán kính 3 ki - lô - mét, những nơi thằng bé hay đến rồi."
"..." Đường Tố Nhiên càng thêm tuyệt vọng. Cô tông cửa ra khỏi nhà, dặn dò cô hàng xóm: "Dì ơi, dì giúp con trông nhà một chút ạ. Nếu có đứa trẻ nào tầm 5 tuổi đến đây tìm, dì gọi con với nhé."
Người hàng xóm chưa hiểu gì chỉ gật gật, cô phải nhắc một lần nữa, bà mới khẳng định chắc nịch là sẽ để ý giúp.
"Con mượn xe của dì luôn được không ạ?"
"Được! Con cứ đi đi. Tìm được thằng bé thì nhớ gọi về báo một câu bình an."
Đường Tố Nhiên cảm tạ người hàng xóm rồi lái xe ra khỏi cổng. Cô hít sâu một hơi, tay phải đè lấy tay trái đang run cầm cập ở trên vô lăng.
"Bình tĩnh. Bình tĩnh nào." Cô cắn môi, ngăn cho bản thân mình không được hoảng loạn.
Sau vụ tai nạn đó, Đường Tố Nhiên bị ám ảnh với xe. Giờ tự mình lái xe, cô mới biết quá khứ của mình như một tấm màn đen to lớn, nuốt chửng tất cả những gì cô yêu thương, những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249393/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.