"Tú Vân." Cố Nam Thành dường như suy nghĩ điều gì, chậm rãi nhắc lại. "Hình như cô rất thân với cô ấy nhỉ?"
Đường Tố Nhiên biết rằng mình lại lỡ lời rồi. Cô ngả lưng ra ghế, cố tìm cho mình tư thế thoải mái nhất để nói dối:
"Không có. Tiểu Triết vẫn hay kể cho tôi nghe về mẹ thằng bé, tôi nghe nên thấy hảo cảm."
"Cô chắc chứ?" Cố Nam Thành nhướng mày, ra vẻ không tin lắm.
"Chắc." Đường Tố Nhiên đâm lao thì phải theo lao. Chỉ cần cô không chịu thừa nhận, anh làm gì nổi cô? "Nếu tôi nói dối, tôi là con chó."
Cố Nam Thành quay vô lăng rẽ vào đường một chiều, khiến cho Đường Tố Nhiên nghiêng theo, ghét sát vào người anh. Trên người đàn ông có mùi hương thoang thoảng lịch lãm, nhưng anh lại nhìn cô, nói bằng giọng cợt nhả: "Vậy thì cô làm chó đi là vừa."
Đường Tố Nhiên ngây người...
"Anh nói cái gì vậy?"
"Tiểu Triết sẽ không bao giờ kể về mẹ nó với người ngoài. Nếu nó kể, thì chỉ khiến cô chán ghét mà thôi."
Thì ra là vậy. Chẳng trách mà khi nói chuyện với cô, Cố Minh Triết chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình. Hơn nữa thằng bé còn không ngừng nằm mơ thấy ác mộng.
Một đứa trẻ được yêu thương đầy đủ và có sức khỏe tinh thần tốt thường không gặp chuyện đó.
Vậy là, Phạm Tú Vân đối với đứa trẻ này không tốt, nên thằng bé ghét cô ấy sao? Đường Tố Nhiên phủ nhận suy nghĩ này ngay. Mặc dù không giao tiếp quá nhiều với Phạm Tú Vân, nhưng cô ấn tượng rất tốt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249387/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.