Hàn Lãnh gọi cho Hạ Ly vài cuộc thấy cô không bắt máy, chán chả thèm nói, tối về làm vài hành động là ổn rồi. Anh liền đi đến nhà giam nơi Tiêu Vũ sắp bị kết án...
"Phạm nhân số 445 có người đến thăm..."
Tiêu Vũ hơi mở mắt nhìn xung quanh liền cười khẩy, cô ta như vậy mà còn người đến gặp nữa hay sao, gia đình không, tài sản của cải chẳng còn, người yêu thì bị người khác lấy mất...
Tiêu Vũ lười nhác đứng lên đi bên ngoài, được đặt ngồi cách Hàn Lãnh một tấm kính, tâm trạng cô ta càng trở nên tồi tệ hơn khi nhìn thấy Hàn Lãnh...
"Anh đến đây cười nhạo em à..."
"Tôi chỉ muốn nói rằng tôi và Hạ Ly đã tha thứ cho cô rồi...nên cô có thể yên tâm ra đi..."
Hàn Lãnh nhìn Tiêu Vũ thảm thương như vậy nhưng vẫn không có chút lòng thương xót nào, đây là quả báo của cô ta sau bao nhiêu chuyện thối tha cô ta đã gây ra...
"Haha...em hỏi một câu cuối thôi được không..."
"Anh đã bao giờ hết yêu cô ta chưa..."
"Chưa bao giờ..."
Tiêu Vũ cười chua chát, nước vẫn chảy dài trên khuôn mặt gầy gò có phần xanh xao, cô ta không như bao người con gái khác hỏi anh có yêu em không hay anh đã từng yêu em chút nào không...dù có phải chết đi chăng nữa Tiêu Vũ vẫn phải giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân vì cô ta có sự thanh cao mà không phải bất kì con người tầm thường cũng có được...
"Chúc anh hạnh phúc...hãy yêu cô ấy nhiều như cái cách em yêu anh vậy..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-thanh-xuan-cho-anh/1776268/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.