"Anh bảo ngủ một chút mà...sao lại ngủ tận ba năm rồi cơ chứ..."
Đã ba năm dài trôi qua, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, ấy thế mà Hàn Lãnh vẫn chỉ biết ngủ...
Tiểu Phong bây giờ đã được bốn tuổi, dưới bàn tay nuôi nấng và chăm sóc của Hạ Ly, cậu bé ngày càng lớn lên, mang khuôn mặt có nét giống Hàn Lãnh khiến cô như được an ủi phần nào...
"Mẹ...mẹ...ơi...cha ngủ hoài vậy mẹ..."
Hạ Ly xoa đầu tiểu Phong, đặt cậu bé ngồi kế bên Hàn Lãnh...
"Vậy con thử gọi cha dậy xem..."
"Ưm...cha ơi...mau dậy đi...đêm nào mẹ cũng khóc hết nước mắt vì nhớ cha đó..."
"Con hay thật đấy...không lo ngủ mà cứ để ý gì đâu..."
Hạ Ly nhăn mặt nhìn cậu con trai lém lỉnh, chỉ giỏi việc chọc tức cô mà thôi, thêm cái khuôn mặt đáng yêu kia lại làm cô không nỡ dạy dỗ...
"Cha mà còn không dậy là mẹ đi lấy chồng khác đấy...có hơi bị nhiều chú thích mẹ nha..."
"Con ngồi đây với cha nhé...mẹ đi gặp bác sĩ một chút..."
"Vâng..."
Hàn Lãnh từ từ mở mắt ra khiến tiểu Phong hoảng hồn té xuống giường, mông nhỏ đau ê ẩm...
"Cha...cha...tỉnh...rồi hả..."
"Ừ...ta chỉ vừa mới tỉnh khi nghe con bảo mẹ sẽ đi lấy chồng khác thôi..."
Hàn Lãnh nhìn cậu bé đáng yêu, kéo cậu ôm vào lòng...
"Lớn lên không ít...con và mẹ vất vả rồi..."
"Đều tại cha hết đấy...không những mẹ phải học kinh doanh để cùng quản gia Trương quản lý tập đoàn Hàn thị...mà còn phải phải đối mặt với những người phản loạn..."
Giọng điệu tiểu Phong hờn dỗi khiến cho Hàn Lãnh lại càng cảm thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-thanh-xuan-cho-anh/1776265/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.