Ngày Nhược Minh Anh rời khỏi thế gian đã được gần mười bốn năm. Hàn Thụy Đình chiều nào cũng đến thăm bà, lúc đến luôn mang theo một bó hồng xanh... 
"Anh...lại nhớ em rồi..." 
Khi Nhược Minh Anh còn sống, ông không hề quan tâm bà, lúc nào cũng lý do bận rộn, nhưng khi bà đã mất, dù công việc nặng nề bận rộn đến đâu cứ hễ chiều, Hàn Thụy Đình đều quỳ ở đây, tâm sự hay đơn giản là nói anh nhớ em... 
Người đi viếng mộ không nhiều nhưng lại cực kì thân quen bóng dáng Hàn Thụy Đình. Họ thán phục trước tình yêu cao vời mà ông dành cho người phụ nữ đấy. Nhưng họ không hề biết rằng, Nhược Minh Anh mất hàon toàn là lỗi của Hàn Thụy Đình... 
"Lãnh nhi đã lớn rồi...anh đã chăm sóc thằng bé như di nguyện của em..." 
"Em bảo ngủ một chút mà...sao mười năm rồi...em chưa dậy chứ..." 
Hàn Thụy Đình ôm ngực, lấy tay che miệng ho lớn...Máu! Tay ông thấm một chút máu, liền lấy khăn lau đi... 
"Anh...sắp về với em rồi...chờ anh nhé..." 
Hàn Thụy lắc đầu thở dài, đứng lên ra về... 
----- 
Hàn Lãnh ngày nào giờ đã trở thành cậu thanh nhiên điển trai, trí tuệ hơn người. Nhờ sự thông minh sáng suốt trong lĩnh vực kinh doanh của cha và sự xinh đẹp, khéo léo của người mẹ, cậu càng lớn càng đẹp đẽ như được tạc ra từ tượng. Hàn lão gia bổ nhiệm cậu làm tổng giám đốc, ghi danh là vị tổng giám đốc trẻ tuổi nhất tập đoàn Hàn thị... 
"Thưa Hàn lão, Hàn...Hàn...thiếu không ổn rồi..." 
"Nó bị gì..." 
"Hàn thiếu ho ra rất nhiều máu...chúng tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-thanh-xuan-cho-anh/1776213/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.