Hạ Ly từ từ mở mắt, cô nhìn lên trần nhà trắng xóa kì lạ, tay xoa nhẹ lên đầu
"Ưmm..đây là đâu..."
Giang Trạch ngồi kế bên nghe thấy tiếng động, anh tỉnh lại thấy cô đang ngồi dậy lo lắng hỏi
"Em..tỉnh rồi à...anh sợ...."
"Em không sao nhưng sao em lại ở đây..."
"Em không nhớ gì à..."
"Em..chỉ nhớ là bị nhốt trong nhà kho của thư viện xong...em không nhớ"
Giang Trạch vuốt tóc cô, chỉnh cho cô nằm xuống
"Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ cho người điều tra..."
"Không cần thiết đâu anh, em biết là ai làm mà..."
Giang Trạch nhiền cô khó hiểu, định nói gì đó lại thôi, anh ra ngoài mua chút cháo cho cô. Hạ Ly nhìn bóng anh đi khuất, một cảm giác vô hình nào đấy cho thấy cô hơi thất vọng vì người cứu cô không phải Hàn Lãnh.
Ha! Cô quên mất, anh đã có Tuyết Trinh rồi, cô cũng chỉ là công cụ làm ấm giường cho anh thôi, nghĩ vậy nhưng cô lại tủi thân....
"Anh mua cháo rồi...em ăn chút đi..."
"Vâng...anh đừng tốt với em quá...em không xứng..."
"Không em hoàn toàn xứng"
Giang Trạch đưa đôi mắt kiên định nắm chặt tay cô nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy
"Anh muốn điều tốt nhất cho người phụ nữ anh yêu"
"Em..."
Hạ Ly hơi rụt tay về, cô không xứng để anh làm vậy nhưng cô không nỡ tổn thương anh, không nỡ tổn thương người con trai yêu mình như vậy, lương tâm cô thấy tội lỗi lắm
"Em hơi mệt...cảm ơn anh...em lại nợ anh rồi..."
"Không...anh tình nguyện mà...em nghỉ ngơi đi"
Giang Trạch để ý thấy cô muốn tránh né, anh liền kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-thanh-xuan-cho-anh-2/165089/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.