Lục Thiệu Quân sau khi ra khỏi nhà liền phóng xe đến bệnh viện chuyên khoa tâm lý thần kinh ở trung tâm thành phố. Trong căn phòng, thanh âm Mạc Tư Viễn lớn giọng trách mắng vang lên:
- "Lục Thiệu Quân, có phải cậu không muốn sống nữa không? Tôi đã bảo thuốc đó chỉ có thể kiềm chế bệnh tình của cậu tạm thời, hơn nữa tác dụng phụ lại rất lớn, dùng thường xuyên sẽ không tốt. Bây giờ thế này cậu còn muốn đến chỗ tôi xin thuốc?".
Lục Thiệu Quân thanh âm có chút khàn khàn, khó chịu nói:
- "Được rồi, đó là chuyện của tôi, không cần cậu phải bận tâm".
Mạc Tư Viễn vẻ mặt bất lực, tuy không muốn nhưng vẫn đi lấy một lọ thuốc đến:
- "Hừm... sau này cậu có chết thì chết xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy, vô cùng ngứa mắt".
Lục Thiệu Quân nhanh chóng nhận lọ thuốc từ trên tay của Mạc Tư Viễn, đứng dậy ý định rời đi:
- "Cảm ơn".
Nói rồi bóng dáng của Lục Thiệu Quân cũng dần khuất sau cánh cửa, để lại Mạc Tư Viễn vẻ mặt hậm hực.
Lục Thiệu Quân vừa ra khỏi cửa bệnh viện liền lái xe nhanh đến công ty, anh vào phòng rồi tập trung xem xét các tài liệu, báo cáo Châu Huỳnh để sẵn trên bàn. Chốc lát mà trời đã xế chiều, Lục Thiệu Quân vội vàng thu dọn, khoác áo ý định về nhà. Bỗng một cơn choáng váng ập đến, cơn đau chạy dọc khắp người như đi qua từng dây thần kinh, mạch máu trong cơ thể, khiến anh muốn bùng nổ ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-sinh-menh-de-yeu-em/2982424/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.