Chương trước
Chương sau
Tô Mạn nhìn chằm chằm Lục Thiệu Quân không chớp mắt, trong lòng cảm khái anh diễn cũng giỏi thật, nếu cô không phải đã biết mọi chuyện thì thật sự sẽ tin rằng Lục Thiệu Quân một lòng yêu cô, chân thành muốn cưới cô rồi đấy.

Lưu Tuyết Mai mỉm cười hài lòng, bà thật sự vừa ý người con rể này rồi.

Sau khi ăn xong, Tô Mạn cùng Lục Thiệu Quân xin phép về trước, Lưu Tuyết Mai ra ngoài tiễn hai người xong mới vào nhà.

Trên xe, Tô Mạn chần chừ một lát rồi lên tiếng:

"Thật ra... anh không nhất thiết cần phải tổ chức hôn lễ hay đi tuần trăng mật gì đó đâu, chúng ta làm qua loa qua mắt ba mẹ là được".

Lục Thiệu Quân khẽ nhíu mày, im lặng một lúc rồi nói:

"Nếu đã muốn người khác tin tưởng thì nhất định phải làm chân thật một chút".

Tô Mạn như hiểu ý, gật đầu ồ lên một tiếng:

"Ò! Vậy...".

"Sáng mai chúng ta bắt đầu chuẩn bị luôn đi". Lục Thiệu Quân cắt ngang lời nói của Tô Mạn, ánh nhìn hướng thẳng vào mắt cô.

"Ừm". Tô Mạn chớp chớp mi mắt gật đầu đồng ý.

Lục Thiệu Quân sau khi nhận được đáp án từ Tô Mạn liền chuyển hướng ánh mắt sang lái xe, đôi môi khẽ nhếch mép lên.

Tại biệt phủ của Lục Thiệu Quân, hai người vừa trở về thì đã thấy bóng dáng Cao Lãnh đứng đợi sẵn ở cửa.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân". Cao Lãnh kính cẩn cúi đầu.



Tô Mạn nhanh chóng gập người lại:

"Chú Cao".

Nói rồi Tô Mạn bước vào trong nhà trước còn Cao Lãnh thì đứng đợi Lục Thiệu Quân.

Tô Mạn vừa về đến phòng liền nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Mặc dù cô và Lục Thiệu Quân đã là vợ chồng nhưng cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân nên hai người vẫn chia phòng ngủ rõ ràng, quyết không can thiệp đến đối phương.

Trong phòng của Lục Thiệu Quân, anh vẫn hai mắt dính chặt trên màn hình máy tính, bàn tay thoăn thoắt gõ gõ liên hồi. Đến khoảng nửa đêm mới tháo gọng kính mắt, xoa xoa vùng thái dương rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai khẽ len lỏi chiếu vào phòng ngủ của Tô Mạn, cô mới nhíu nhẹ chân mày, dụi dụi hai mắt.

"Ưm".

Tô Mạn ngồi dậy theo thói quen bước thẳng xuống lầu liền nhìn thấy hình bóng Lục Thiệu Quân đang ngồi đọc báo trên chiếc sofa phòng khách. Tô Mạn ngơ ngác giây lát rồi mới nhận ra mình đang mặc đồ ngủ, tóc tai còn rối bù chưa chải.

Vì lúc trước ở nhà, Tô Mạn đương nhiên không cần quá gò bó về vấn đề này, giờ chuyển về sống cùng với Lục Thiệu Quân thì gần đây anh lại ít khi ở nhà chừng này, khiến Tô Mạn cũng quên mất sự hiện diện của anh.

Ánh mắt Lục Thiệu Quân khẽ dừng trên người Tô Mạn càng khiến cô trở nên ngượng ngùng, nhanh chóng lên tiếng:

"Em... lên tầng một xíu".

Nói rồi cô vội vàng chạy nhanh vào phòng mình. Lục Thiệu Quân chớp chớp mi mắt, còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác thì chợt nhếch mép cười nhẹ một tiếng. Với Lục Thiệu Quân thì mọi hành động của Tô Mạn đều rất đáng yêu, khiến tim anh không tự chủ được mà đập mạnh liên hồi.

Một lát sau, Tô Mạn khi đã sửa soạn xong xuôi từ trên lầu bước xuống. Cô ngượng ngùng đi lại ngồi đối diện với Lục Thiệu Quân trên bàn ăn.

Bầu không khí rơi vào vòng im lặng thì thanh âm Lục Thiệu Quân vang lên:



"Lát nữa chúng ta đi chọn váy cưới nhé".

Tô Mạn ậm ừ gật đầu:

"À... ừm. Vậy cũng được".

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng. Tô Mạn chỉ cúi gầm mặt xuống chăm chú vào phần ăn của mình, không dám ngước lên nhìn thẳng mắt của Lục Thiệu Quân. Thỉnh thoảng anh cố gắng mở chuyện thì cô cứ đảo đảo ánh mắt rồi ậm ừ vài tiếng cho qua khiến Lục Thiệu Quân cũng có chút bất lực.

Sau khi ăn xong, Lục Thiệu Quân cùng Tô Mạn đến một cửa hàng váy cưới khá lớn ở trung tâm thành phố.

"Xin chào, hai vị cần hỗ trợ gì không ạ?". Thanh âm người nhân viên đi đến vang lên.

Lục Thiệu Quân hướng ánh nhìn sang Tô Mạn:

"Chọn cho cô ấy chiếc váy cưới đi".

Người nhân viên nhanh chóng gật đầu:

"Vâng, hiện nay bên em đang có bộ sưu tập váy cưới mới".

Nói rồi người nhân viên lấy ra một quyển sổ thiết kế đưa cho Tô Mạn. Cô lật giở từng trang một ngắm nhìn những bộ cánh xinh đẹp, quả thật rất khó lựa chọn.

"Cô có thể thử từng bộ để xem chiếc nào phù hợp với mình nhất". Người nhân viên ngìn thấy bộ dáng khó chọn lựa của Tô Phong liền lên tiếng.

Tô Mạn vui vẻ gật đầu đồng ý, đứng dậy vào phòng thay đồ.

Một lát sau, Tô Mạn bước ra khoác lên mình chiếc váy cưới tay dài phối ren hoàng gia. Phần phía trên may cúp ngực được kết hợp với đường ren tay một cách tinh tế giúp toát lên vẻ kín đáo, thanh lịch lại gợi nét nhã nhặn cho cô dâu. Thân áo đính ren và cườm tỉ mỉ tạo nên nét đẹp sang trọng, quý phái. Chân váy được làm xòe bồng lộng lẫy bởi tùng váy với chất liệu organza cao cấp tạo độ đứng cho dáng váy càng khiến cô dâu trở nên xinh đẹp một cách hoàn hảo. Tô Mạn bây giờ không khác gì một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.