Đám côn đồ khó khăn đứng dậy, nhanh chóng chạy đi.
Lục Thiệu Quân lấy ra từ trong túi quần chiếc điện thoại, ấn dãy số gọi điện cho Châu Huỳnh:
“Cậu đến đây đón chúng tôi, định vị đã gửi cho cậu rồi”.
Nói xong, Lục Thiệu Quân nhanh chóng tắt máy, anh liếc nhìn sang Tô Mạn, thấy cô vẫn vẻ mặt lo lắng, không an tâm, anh liền lên tiếng giọng điệu ôn nhu:
“Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi”.
Vừa dứt câu, Tô Mạn liền kéo tay anh chạy đi đến bồn rửa gần đó, cô vặn vòi nước, để tay Lục Thiệu Quân vào trong. Tầm mấy phút sau mới đưa tay anh ra, Tô Mạn lục tìm trong ví lấy ra một băng keo y tế dán vào chỗ bị thương của anh.
Bà chủ Vương từ từ đi đến ân cần hỏi han.
“Cậu ấy sao rồi?”.
“Con không sao đâu”. Lục Thiệu Quân mỉm cười nói
Vương Duệ lúc nãy thoát khỏi tay bọn côn đồ, nổi giận đùng đùng đi đến:
“Này, ai cần mấy người giúp đỡ chứ. Mẹ, anh ta đánh đám côn đồ đó bị thương, kiểu gì bọn chúng cũng đổ hết cơn thịnh nộ lên người chúng ta”. Vương Duệ gương mặt lo lắng, sợ sẽ bị đám côn đồ đánh đồng với Lục Thiệu Quân mà quay lại trả đũa.
Bà chủ Vương hai vai khẽ run lên, không nhịn được nữa tát cho Vương Duệ một cái bạt tai.
“Con ăn nói kiểu gì đấy? Công sức, tiền bạc mẹ nuôi con ăn học đổ sông đổ biển hết rồi à?”
“Mẹ, mẹ tỉnh táo lại đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-ca-sinh-menh-de-yeu-em/2982403/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.