Sau đó, 24h Lý Hách đều dẫn Dương Dương ở bên cạnh, trong văn phòng luật anh cũng sắp xếp một bàn làm việc cho cô. Anh nói: “Về sau chúng ta cùng đi làm, cùng tan tầm. Sau khi tan tầm thì không được nói chuyện công việc nữa”.
Viết tiểu thuyết vốn là công việc không giới hạn thời gian nhưng cô cũng không từ chối bởi vì cô thấy được, anh đã rất cố gắng “sửa sai”
Anh thu dọn hết quần áo cũ của cô, thay vào đó là toàn bộ quần áo mới, lãng phí đến độ khiến cô rất xót ruột.
Vốn định đổi trả hàng nhưng anh lại nói:
– Giờ em cũng là … rồi, tất nhiên là phải ăn mặc trau chuốt một chút
Anh mua cho cô quần áo, túi xách, giày dép và mỹ phẩm dưỡng da, chỉ riêng đồ trang điểm mà phụ nữ cần nhất thì lại không mua bởi vì anh nói:
– Anh yêu là khuôn mặt của em, nếu em sáng tạo thành người khác thì anh yêu sao nổi
Anh đưa cho cô một tấm chi phiếu 100 vạn đồng, nói đó là quỹ sinh con, sau đó lại đưa cho cô túi hồ sơ giá trị kinh người, nói:
– Không cần tiết kiệm nữa, bằng không anh sẽ nghi ngờ em tiết kiệm tiền để nuôi bọn mặt trắng bên ngoài đấy
Anh không còn luôn miệng nói anh yêu em nhưng anh làm rất nhiều chuyện chứng minh rằng anh thực sự yêu cô
Anh đưa cô về nhà để cho cô và Lý Minh vào thư phòng nói chuyện, Lý Hách lại nói gì đó với mẹ ở phòng bếp, sau đó cô phát hiện, thái độ của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-buong/31407/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.