Lí Hách nhìn chằm chằm tờ đơn ly hôn trên bàn suốt gần ba giờ đồng hồ
Buổi chiều, lúc anh gọi điện thoại cho Dương Dương cô còn nghe máy, ngữ khí cũng không tệ, anh còn cho rằng mưa gió đã qua, bầu trời lại quang đãng.
Ai ngờ lúc anh về lại thấy nhà cửa đã quét dọn sạch sẽ mà không thấy bóng dáng của cô đâu. Anh vội gọi điện cho cô hỏi cô đơn ly hôn là có ý gì?
Cô nhàn nhạt đáp:
– Anh là luật sư, hẳn là hiểu hơn em chứ, lúc nào đến cục dân chính thì báo cho em biết
Cô không giận dữ, không cáu gắt, chỉ khách sáo có lệ rồi cúp máy. Sau đó anh lại gọi nhưng di động đã chuyển vào hộp thư thoại
Cô không tức giận nhưng anh lại tức giận!
Người vừa xẩy thai hẳn là phải ở nhà chứ không phải đi làm cái gì mà li hôn. Huống hồ cô còn không khỏe, không nên tự làm mình mệt nhọc. Cô dọn dẹp nhà cửa thế nào, chẳng nhẽ cô cho rằng dọn dẹp rồi là có thể dọn sạch dấu vết cô từng tồn tại?
Sau đó anh phát hiện quần áo của cô đã không còn, giận càng thêm giận, cho dù muốn bỏ nhà đi thì chẳng lẽ không thể chọn lúc khác sao?
Ngay sau đó anh lại phát hiện không còn quần áo của Dương Dương, tủ quần áo cũng chẳng rộng thêm là mấy thì mới nghĩ, cô chưa từng tự mua quần áo mới cho mình. Quần áo của cô quá ít ỏi chẳng giống một người phụ nữ chút nào mà vest của anh hết bộ này đến bộ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-buong/31401/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.