"Hiên Mộc, kháhơn chút nào chưa?" Tần Mặc Nhiên thản nhiên hỏi,nhưng Tô Ca lại nghethấy được sự quan tâm sâu đậm trong lời nói của anh. Người đàn ông tênHiên Mộc khoát tay với Tần Mặc Nhiên, yếu ớt nói: " Không đáng ngại" lời vừa nói ra, cả khuôn mặt càng thêm sinh động, cả người giống như toátra ánh sáng ấm áp của ngọc.
Tô Ca nhìn anh ta, lại nhìn Tần MặcNhiên, trong lòng tràn ngập khó hiểu, năm nay đàn ông đẹp trai sao không đi làm minh tinh, nhất loạt hành nghề hắc đạo sao?
Trần Lê bónthuốc xong rồi, thấy Tô Ca cũng không giật mình, chỉ cười cười với cô,lại nghịch ngợm nháy nháy mắt. Trái tim vẫn lơ lưng của Tô Ca cuối cùngcũng buông lỏng, không sai, còn có thể nháy mắt, chắc chắn không chịungười đãi gì.
Hiên Mộc nói: "Mặc, lô hàng kia như thế nào?Truy ra chưa?"
Đang muốn nói tiếp lại cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tần Mặc Nhiên, mớigiật mình nhớ tới trong phòng còn có người ngoài. Tô Ca đã sớm cúi đầuxuống, cố gắng làm ra vẻ chưa nghe thấy gì. Bây giờ đối với cô, biếtcàng nhiều càng nguy hiểm, cho nên cô cực kỳ hi vọng chính minh lúc nàylà một kẻ câm điếc.
Tầm mắt của Tần Mặc Nhiên thản nhiên lướt qua Trần Lê. Đôi mày không tự giác nhăn lại, anh nói: "Hiên Mộc, cậu chỉcần nghỉ ngơi cho tốt là được, việc khác không cần quan tâm."
Trần Lê thấy thế rất thức thời kéo Tô Ca đi ra ngoài. Trong phòng chỉ cònlại hai người Tần Mặc Nhiên và Hiên Mộc. "Mặc" Ánh mắt Hiên Mộc nhìnchằm chằm vào anh nói: "Bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-bai-linh-dac-chung/4592/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.