Tô Ca vừa dứt lời, mặt mày của Trần Diên Chi đen xì lại, mơ hồ muốn trởmặt. Nhưng Tần Mặc Nhiên nghe vậy, mới vừa rồi bị Tô Ca làm ngơ khiếntrong lòng bực bội, thì tan thành mây khói. Khóe môi anh khẽ cong lên,nhìn Trần Diên Chi có chút xin lỗi gật đầu ra hiệu. Sau khi Trần DiênChi bắt được tín hiệu, sắc mặt mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ông ta nhìn Tô Ca gật đầu một cái rồi nói:
“Xin cô Tô cứ tự nhiên.” Tô Ca cười nhẹ gật đầu, xoay người ra hiệu cho người làm Phi chỉ đường tới toilet.
Trong phòng sách, Trần Diên Chi xoay tròn ly rượu cốc-tai trên tay, tủm tỉm cười nhìn Tần Mặc Nhiên nói:
“Không ngờ người Mặc Nhiên muốn tìm là cô Tô. Quả thật là một người rất thú vị!”
Tần Mặc Nhiên nghe vậy, mặt mày có vẻ ngượng ngùng khó diễn tả được, sau đó anh mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Diên Chi áy náy cười nói:
“Tô Ca là người phụ nữ của cháu, ở nơi này có gì thất lễ, kính xin lão Trần nể tình cháu mà chớ để bụng.”
Nghe vậy, Trần Diên Chi kia lại cười một cách xinh đẹp hơn, nói:
“Mặc Nhiên không cần nói vậy! Bây giờ cậu là Tông chủ của “Sát”. Phảibiết là trong bọn thanh niên ở Đại Lục, cậu là người tôi coi trọng nhất, rất có bản lĩnh, người thanh niên, tương lai của cậu tràn đầy đó nha!”
Tần Mặc Nhiên nghe thế, lập tức tiếp lời:
“Vậy phải nhờ vào lão Trần dìu dắt lớp trẻ tụi cháu rồi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng cặp mắt đen thẩm như Hắc Diệu Thạch kia lạilóe lên ý cười khó lường. Theo như lời đồn, phong cách làm việc của Trần Diên Chi, ông chủ đương thời của Hồng Hưng, một bang phái lớn nhất củaHongkong, rất là nham hiểm, tâm tính khó lường. Cho nên Tần Mặc Nhiênkhông thể cho những lời lão nói là hoàn toàn sự thật.
Hơn nữa, ý tứ của lão Các chính là: thế lực của Hongkong quanh co phứctạp, cũng nên xáo trộn ổn định lại một lần nữa. Cho nên, cuối cùng ai có thể làm vua, tất cả chỉ là ẩn số! Đứng về bên nào bây giờ quả là quásớm.
Trong toilet, đầu tiên là Tô Ca rửa tay, giả bộ vô tình nhìn ngó xungquanh, sau khi khẳng định là không có máy thu hình thì cô mới bắt đầuthay băng vệ sinh. Rồi lấy điện thoại di động ra nhìn, thì ra đã hếtpin. Không khỏi có chút hốt hoảng, cô không biết lúc mình bấm điện thoại trước khi tới đây, rốt cuộc Trăn Sinh có nhận được hay không?
Kìm chế sự lo lắng, Tô Ca dùng nước lạnh vỗ vào mặt, muốn mình bình tĩnh trở lại. Thật ra thì tình cảnh bây giờ cũng không phải là quá nguyhiểm, cho nên căn bản là cô không muốn Trăn Sinh điều động nhân lực đitìm mình. Cô là người bảo hộ của Trăn Sinh, nghĩa vụ của cô là bảo vệcậu ấy, không phải là làm cậu ấy bị liên lụy.
Huống chi Tần Mặc Nhiên đang ở đây, nhìn thái độ của Trần Diên Chi kiađối với anh ấy khách khí cỡ nào, không phải là hôm nay cũng không có gìquá nguy hiểm hay sao? Ít nhất có Tần Mặc Nhiên ở đây, vấn đề an toàncủa mình có thể bảo đảm.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Tô Ca thở phào một hơi thật dài. Thế là cô mở cửa đi ra ngoài. Thế nhưng cô lại không ngờ, cú điện thoại côgọi lúc trước đã được thông qua, suýt chút nữa nhà họ Ân bên kia đã bịxáo trộn hết rồi.
Trăn Sinh vốn là đang luyện súng với Minh Hà. Vậy mà vừa mới nhận đượccú điện thoại kia, cả người cậu ấy như sắp phát điên lên. Bạch Luyện ơilà Bạch Luyện, chị bị người ta cưỡng chế bắt đi sao? Người đàn ông trong điện thoại nói cái gì là Trần Diên Chi của Hồng Hưng.
“Trần Diên Chi”. Trăn Sinh lãm nhãm nhắc đi nhắc lại cái tên này, lạicảm thấy rất quen tai. Hình như sáng nay tình cờ nghe được chú Tư và ông Nội nhắc tới. Giây phút đó, Trăn Sinh gần như là quăng khẩu súng quamột bên, chạy đi tìm chú Tư.
“Chú Tư! Cho cháu mang vài người đi tìm Bạch Luyện, cháu muốn cứu chị ấy ra ngoài!”
Nghe vậy, chú Tư khẽ cau mày, nghĩ thầm:
“Cái cô Tô này đúng thật là phiền phức, thậm chí ngay cả đi ra ngoài mua đồ cũng bị người ta bắt cóc. Hơn nữa đối phương… lại là người cấm kỵcủa nhà họ Ân, Trần Diên Chi”.
Bất đắc dĩ lắc đầu, chú Tư nói:
“Thiếu gia, thế lực của Trần Diên Chi ở Hongkong rất lớn, cậu mang mấyngười kia đi căn bản là hắn sẽ không thèm đếm xĩa tới. Huống chi ông Nội sẽ tuyệt đối không bằng lòng cho cháu đi gặp hắn!”
Nói đến đây, chú Tư hơi dừng lại, nhìn thấy cặp mắt long lanh đầy cầu khẩn của Trăn Sinh, ông không khỏi mềm lòng, rồi nói tiếp:
“Thiếu gia, chuyện này cháu nên tự mình đi hỏi ông Nội đi. Không có sự đồng ý của ông, sợ rằng khó có thể thực hiện được.”
Nghe vậy, Trăn Sinh cảm kích cười một tiếng, chạy thẳng về hướng phòng Tổ tiên.
Trong phòng Tổ tiên, Ân lão thái đã biểt rõ sự tình đang ngồi uống trà,thỉnh thoảng liếc nhìn Trăn Sinh đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất. Thậtsự là càng nghĩ lại càng giận. Tốt mà, tại sao lại nhất định phải cóquan hệ với tên súc sinh Trần Diên Chi kia chứ?!
Đều là tại cái cô bác sĩ Tô kia mà ra! Lại nghĩ tới bộ dạng của đứa cháu ngoại vừa mới từ bên ngoài chạy vào, chưa chi đã quỳ sụp dưới đất trước mặt ông, một mực cầu xin như là trời sắp sập xuống, ông nhất thời cảmthấy vô cùng giận dữ! Đây là người thừa kế duy nhất của ông đó!
Càng nghĩ càng giận! Ân lão thái đặt cái ly xuống bàn, đứng dậy đập mạnh một cái xuống người của Trăn Sinh, khiến cậu ấy té lăn ra đất, một chân giẫm ở trên ngực. Đừng xem thường lão Thái gia đã hơn sáu mươi tuổi,dầu gì thì lúc còn trẻ, ông đã từng trải qua bao nhiêu đường dao lưỡikiếm, sức lực không phải là nhỏ!
Chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của ông vang lên:
“Đồ vô dụng! Vì một người đàn bà mà không biết chừng mực!”
Hình như mắng xong vẫn chưa hả giận, ông lại đạp mạnh lên ngực một cúnữa. Sau đó mới móc điện thoại di động ra, bên kia vừa mới tiếp thông,ông đã hết lớn vào trong điện thoại:
“Cái tên cầm thú Trần Diên Chi kia! Con không mau trả lại cái con nhóc kia cho ông!”
“Dạ dạ dạ! Ân lão thái đừng quá kích động! Người nhất định sẽ thả, đợi chút nữa tôi sai người đưa về!”
Nghe vậy, rốt cuộc ông già cũng bình tĩnh trở lại, sau đó nói:
“Không cần đưa người về! Bắt nó tự bò về cho tôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Ân lão thái mới hừ lạnh một tiếng, quay lại nhìn Trăn Sinh đang quỳ trên đất nói:
“Còn không mau đứng lên cho ông! Chủ nhân tương lai của nhà họ Ân không thể tùy tiện quỳ trước mặt người khác nghe chưa!”
Trăn Sinh nghe vậy thì bò dậy. Gương mặt mượt mà như ngọc vừa có chút xấu hổ, vừa có chút nhẹ nhõm thoải mái.
Nhà họ Trần. Tô Ca từ trong toilet trở lại phòng khách thì đã không thấy Trần Diên Chi nữa, chỉ còn lại một mình Tần Mặc Nhiên. Ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm cửa phòng, bộ dạng giống như làphải chờ cô trở về mới thôi.
Ánh mắt tha thiết như vậy khiến toàn thân Tô Ca khống chế không được màrụt người lại. Sau đó trong lòng cân nhắc, cô từ từ đi tới, khẽ ngẩnhđầu lên, làm như không có gì nói:
“Tần Mặc Nhiên, anh tìm em?” Rõ ràng cô nghe được Trần Diên Chi đã nói: “Người cậu muốn tìm tôi đã cho người dẫn tới”.
Sau khi nghe được giọng điệu nhạt nhẽo giống như “Anh ăn cơm chưa”, bàn tay của Tần Mặc Nhiên không kìm được mà nắm chặt thành quả đấm, sau đóbuông ra. Gương mặt thường ngày xa cách bỗng nhiên như gặp phải gióxuân, giãn ra. Khóe môi hiện lên nụ cười gian xảo, rồi nói:
“Tiểu Cách Cách, em ở đây trốn anh?”
Cảm giác gặp phải nguy hiểm dần dần dâng lên trong lòng, Tô Ca nhếch môi cười khan nói:
“Làm gì có thể! Ha ha”
Chữ “có thể” còn chưa nói xong thì cổ tay cô đã bị Tần Mặc Nhiên nhanhnhư chớp chụp lấy, kéo mạnh. Thân thể của cô giống như là diều đứt dâynhào tới phía trước. Khi Tô Ca phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình đã nằm gọn trong lòng của anh, mặt đối diện với ngực của người ta. Điều quan trọng là cái chân nha! Hai chân dang rộng, cả người như cưỡi lênngười của anh.
Xoa nhẹ cái trán bị đụng đau, Tô Ca ngước mắt thì nhìn thấy vẻ mặt tàkhí của Tần Mặc Nhiên đặt ở trên đầu của mình, không kìm chế được màmuốn cử động. Mhưng vừa dẫy dụa một cái thì cảm thấy có cái gì đó khôngđúng. Cái gì cưng cứng đang ở chống ở giữa đùi của cô vậy nè! Mẹ kiếp,cô chỉ mới vừa ngồi trên đùi anh có mấy giây thôi, làm gì mà đứng dậyrồi! Mà còn có chiều hướng càng ngày càng cứng nữa chứ!
Mặt của Tô Ca đỏ lên, bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt trước đó đều biến đi đâumất tiêu. Khi cặp mắt long lanh chạm phải ánh mắt nóng rực thèm thuồngcủa Tần Mặc Nhiên thì cô ấp úng một hồi lâu rồi nói bật nói ra được mộtcâu:
“Anh… Đã bao lâu rồi anh ‘chưa ăn cơm’?”
"Đã lâu rồi…" Giọng nói của Tần Mặc Nhiên hơi khàn khàn, ham muốn trànđầy trong hơi thở, khiến lỗ tai Tô Ca lâu nay nhạy cảm mà đỏ ửng cả lên.
“Lâu lắm rồi… Tiểu Cách Cách. Từ khi em bỏ đi, anh chưa từng ‘ăn vụng’ dù chỉ một lần.”
Hình như cảm thấy câu trả lời của mình không có sức thuyết phục, rốtcuộc anh lại động thân một cái, dùng cái vật đã sớm cứng rắng như sắtkia thúc mạnh cô một cái. Sau đó âm thanh khàn khàn tiếp tục nói:
“Em xem, nó ‘đói bụng’ lắm rồi.”
Nghe vậy, mặt Tô Ca càng đỏ hơn. Người đàn ông này vốn là như vậy, vừamới gặp mặt, chỉ bằng vào mấy động tác là đã muốn giăng một cái lướithật lớn để người ngu ngơ nhảy vào, rồi khi anh từ từ thu lưới lại,người ta muốn thoát cũng không được.
Tô Ca dùng sức vỗ vỗ mặt, xua đi những suy nghĩ tươi đẹp trong đầu óc.Sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn Tần Mặc Nhiên nói:
“Tần Mặc Nhiên, rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?”
Thấy cô như vậy, Tần Mặc Nhiên tiếc hận thở dài, tiểu yêu tinh gian xảonày, làm thế nào lại để cho cô tránh thoát rồi… Sau đó anh ngẩng đầulên, mặt mày ôn nhu, thậm chí là có chút tha thiết nhìn Tô Ca nói:
“Tiểu Cách Cách, anh muốn dẫn em trở về, em theo anh có được không?”
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông mình yêu thích như vậy, Tô Ca thật muốngật đầu đồng ý ngay lập tức. Đáng tiếc là không được! Cô không thể! Côcòn có Trăn Sinh! Tô Ca dứt khoát lắc đầu. Thấy thế, Tần Mặc Nhiên lạikhẽ mĩm cười, nhưng trong nụ cười lại rõ ràng mang theo vài phần ý tứchâm biếm.
Vốn là sau khi cô mất tích, phản ứng đầu tiên của anh là cô bị người tacưỡng ép bắt đi. Vậy mà cho đến ngày hôm qua, ngày thứ hai ở Hongkong,anh mới biết được cô bỏ đi chính là vì mình. Mặc dù biết rõ đáp án nhưng anh lại không cam lòng.
“Tại sao không thể theo anh?” Giọng điệu bình thản, nhưng bên trongtiếng gầm nhẹ rõ ràng mang theo vài phần tức giận. Trong lòng Tô Ca chua xót, nhưng rốt cuộc đành phải cắn răng, mặt mày thản nhiên nhìn anhnói:
“Em đã hứa với Trăn Mạc, phải chăm sóc tốt cho Trăn Sinh.”
“Vậy rốt cuộc là em muốn chăm sóc cho tới bao lâu? Một năm? Năm năm? Mười năm?”
Né tránh cặp mắt tràn đầy chất vấn của Tần Mặc Nhiên, Tô Ca hạ quyết tâm trả lời:
“Đến khi nào cậu ấy không cần em chăm sóc nữa.”
Dứt lời, hai người bốn mắt nhìn nhau giằng co một hồi lâu. Tần Mặc Nhiên giận dữ ngút trời, còn Tô Ca thì nghẹn ngào ngẩng cao cổ, quật cườngnhìn lại anh!
Một lúc sau, không nghĩ tới Tần Mặc Nhiên sẽ mềm nhũng xuống nước trước.
“Cô bé ngốc”. Cặp mắt vốn là đang giận dữ bỗng nhiên chuyển thành nhuhòa. Anh kéo người cô xuống ngồi lên đùi của anh, rồi kéo cổ cô gần lạimình, triền miên hôn lên trán cô, sau đó cong môi cười nói:
“Cô bé ngốc, chuyện này không quan trọng, anh chờ, bao lâu anh cũng chờ em.”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng trên mặt anh như vậy, Tô Ca thật muốn nhào tới bắtanh phải ‘ăn’ cho hết! Nhưng mà… nghe được câu nói kia của anh thì đáymắt của cô bắt đầu ươn ướt.
“Tốt”, không nhịn được mà đáp lại một tiếng. Chỉ cần anh bằng lòng chờ đợi, cô nhất định sẽ đi.
“Khụ khụ” nghe được vài tiếng ho khan, Tô Ca ngẩng đầu thì nhìn thấyngười đàn ông xinh đẹp như hoa anh túc kia đang đứng trước cửa, đùa giỡn nhìn bọn họ. Tô Ca thản nhiên ung dung tụt xuống từ trên đùi của TầnMặc Nhiên, Tần Mặc Nhiên cũng đứng lên theo sau.
Trần Diên Chi lại lên tiếng:
“Mặc Nhiên à, cậu còn muốn nói gì với cô Tô nữa không? Ân lão thái mới vừa gọi điện thoại tới đây đòi người nữa đó.”
Nghe vậy, Tần Mặc Nhiên lễ phép cười nói: “Không có”. Nhưng trong lòngTô Ca vừa mừng lại vừa lo. Vui chính là vì Trăn Sinh nhất định là đãnhận được cú điện thoại kia, hơn nữa một mực muốn tìm biện pháp cứu côra, trong lòng không khỏi ấm áp! Cậu nhóc này nha, không uổng công côthương yêu cậu ấy. Nhưng lo lắng chính là kinh động đến Ân lão thái. Xem ra ấn tượng của lão nhân gia này đối với cô đã hết cách cứu chữa.
Ngẩng đầu lên nhìn Trần Diên Chi, cô cười cười nói:
“Ý của Trần lão đại là tôi có thể đi về được rồi?”
“Đương nhiên! Chỉ là nếu cô Tô muốn ở lại đây làm khách thì lại là chuyện khác rồi.”
Quay đầu, cô nhìn về hướng của Tần Mặc Nhiên. Cô vốn cho rằng anh sẽ nói cái gì… ai ngờ anh lại chỉ hơi nhướng nhướng mày nhìn cô, không giữlại, không cưỡng ép, cũng không nói lời nào. Thật ra thì cô không hiểu, trong lòng của Tần Mặc Nhiên đã có suy tính riêng. Bây giờ đang ởHongkong, nếu để cho cô ở lại bên mình, nhất định sẽ đem lại nguy hiểmcho cô. Lúc đầu hoảng hốt là vì không biết rốt cuộc là cô đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bây giờ đã biết, cô đang ở nhà họ Ân mà mọingười đều nói “Trăm năm nghị lực thổi không ngã”, thì rất là an toàn.
Vậy thì anh cũng không cần phải lo lắng nữa. Đợi tất cả chuyện bênHongkong kết thúc, anh đương nhiên sẽ mang cô đi. Nếu như cô không bằnglòng, vậy thì anh sẽ tìm cách thuyết phục cho tới khi cô bằng lòng mớithôi! Cùng lắm thì đem cả cậu nhóc Trăn Sinh cùng đi thôi.
Cho nên đến khi rời khỏi cửa chính của ngôi biệt thự theo phong cáchChâu Âu này, cô vẫn còn mơ hồ có chút không tin. Thế mà cứ như vậy để cô đi sao? Té ra chỉ cần gặp mặt một lần thôi à.
Cầm chìa khóa, Tô Ca mở cửa xe rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ghế sau,Đường Lăng vẫn như cái xác chết nằm ngã ở bên nào thì vẫn còn nằm nguyên vị trí đó, không cử động một chút nào. Sang số xe, sau đó đạp ga, rồitheo con đường trong trí nhớ, cô lái xe đi ra ngoài.
Lên xa lộ khoảng mười phút, Tô Ca ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn phíađều không có người theo dõi. Tốt lắm! Cô quay đầu lại, tằm mắt tập trung về phía trước, trong đầu suy nghĩ, lần này kinh động tới Ân lão thái,xem ra Trăn Sinh nhất định là bị dọa đến mơ hồ. Dù sao vẫn còn là đứabé, mình phải suy nghĩ làm sao để trấn an cậu ấy mà thôi. Đang suynghĩ, đột nhiên thấy cổ mình đau nhói, phía sau truyền tới giọng nóinham hiểm của người đàn ông:
“Gái điếm thúi! Mày cho rằng chỉ cần một sợi dây thừng là có thể thuphục được bố mày sao? Bây giờ tao sẽ cho mày biết đàn ông là cái gì! Đàn ông chính là thú dữ! Chỉ cần mày không giết chết bố mày, bố mày sẽ chomày sống cũng không được mà chết cũng không xong!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]