Tô Ca ngoan ngoãnngồi ở trên giường, mặc cho Tần Mặc Nhiên cởi áo sơ mi của mình ra, đểlộ bờ vai trắng như tuyết. Máu đã đọng lại, vết thương trên cánh taycùng với vải vóc dính chùm một chổ, xé ra liền đau. Tần Mặc Nhiên nhìnbộ dạng nhíu mày của Tô Ca, hàm răng cắn chặt môi dưới, hình như cũngsắp bị cô cắn chảy máu rồi, tâm tư khẽ dao động. Xoa nhẹ mái tóc của TôCa, Tần Mặc Nhiên trấn an cô, rồi đứng dậy đi ra ngoài đem cái hòm đựngthuốc vào.
Tuy chỉ là một cái hòm nhỏ, nhưng bên trong có đầy đủdụng cụ giải phẫu và những thứ cần thiết khác. Lấy một cái kéo ra, TầnMặc Nhiên thận trọng cắt bỏ những mãnh vải trên tay của cô. Còn lạinhững sợi vải dính trên miệng vết thương, anh dùng cái nhíp để gắp nó ra một cách cẩn thận.
Dường như là sợ cô đau, cho nên tất cả cửđộng của anh đều hết sức tỉ mỉ. Tô Ca khép hờ mắt, không dám nhìn. Nếunhư không phải nhìn thấy vết thương khủng khiếp kia thì cô sẽ cảm thấybớt đau một chút.
"Tiểu Cách Cách, nếu như đau thì la lớn lênđi." Giọng nói của Tần Mặc Nhiên vẫn trầm thấp nhưng lại mang theo mộtchút mờ ám, là cái loại hàm ý quyến rũ vô hình! Tô Ca cụp mắt xuống, len lén chu miệng. Kêu la cái gì, anh cho là tiếng rên rĩ trên giường hả?Hơn nữa không lẽ la lớn thì vết thương sẽ hết đau hay sao? Cô nhất địnhphải kiên cường… "Aaaaa!!!"
Hét lên một tiếng thảm thiết, mặt TôCa nhăn nhó như bánh bao. Chết tiệt! Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-bai-linh-dac-chung/2474192/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.