.
Vương Thanh biết Kiến Vũ vẫn còn không vui vì chuyện của Lâm Huyên. Nên vào ngày thứ ba kể từ phiên xét xử Lâm Huyên, anh tạm thời giao lại việc của tập đoàn cho cha, kéo Kiến Vũ lên máy bay riêng của mình.
"Thanh, cậu định dẫn tôi đi đâu thế?" mãi cho đến khi máy bay đã cất cánh, Kiến Vũ vẫn còn chưa viết mình sắp bị "bán" tới chỗ nào.
Vương Thanh hôn nhẹ lên môi hắn, bình tĩnh nói: "Thiên đường".
Kiến Vũ chớp mắt mấy cái, nở nụ cười: "Được, tôi và cậu cùng tới thiên đường".
Khóe miệng nam nhân cong lên: "Đó là thiên đường của hai chúng ta". Một tay che lại đôi mắt của Kiến Vũ, anh ngả ghế xuống: "Ngủ đi, tỉnh lại chúng ta sẽ có mặt ở đó".
"Không được lén lút bế tôi vào nữa đấy, nhất định phải đánh thức tôi dậy đó" nằm ở bên cạnh Vương Thanh, Kiến Vũ kéo tay anh xuống rồi nắm chặt lại.
"Được, nhất định sẽ đánh thức cậu dậy".
Máy bay lượn vòng trên những đám mây không ngừng ầm ầm gầm rú, trong sự vỗ về của nam nhân người vì chuyện của Lâm Huyên nên tâm tình có chút áp lực dần thiếp đi. Vương Thanh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của thiếu niên, đôi mắt đang khép lại, cái mũi, miệng, không có một điểm nào giống "Sở Uý". Anh thực biết ơn dì Thẩm, nếu không nhờ có bà thì cái thân thể sớm đã bị tuyên án tử này đã bị đốt thanh tro, Sở Uý của anh có lẽ cũng không có cơ hội sống lại. Nhớ lại khoảng thời gian không có Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dangerous-love/3910121/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.