Vào cái giờ khắc ấy, mọi ủy khuất chất chứa trong lòng hắn bùng nổ, Kiến Vũ ra sức đấm vào bả vai của Vương Thanh, gào khóc. Tên chết tiệt này! Tên chết tiệt này! Cái tên khốn luôn tự cho mình là đúng này! Sao cậu ta có thể làm vậy! sao có thể làm vậy! Sao lại nỡ đối đãi với hắn như thế!.
Vương Thanh ôm chặt lấy người đang khóc lớn kia vào trong lòng, mặc cho hắn đánh. Anh sai rồi, lấy danh nghĩa của tình yêu, anh đã làm người quan trọng nhất đời mình bị tổn thương. Nếu không nhờ linh hồn cậu ấy xuyên đến cơ thể một người khác thì có lẽ anh sẽ sống mãi trong hối hận đến tận cuối đời. Không còn cơ hội để chính miệng nói cho người này biết anh yêu cậu ấy đến nhường nào.
"Tôi không tha thứ cho cậu... tôi không tha thứ cho cậu...".
Kiến Vũ khóc ngất đi. Vương Thanh chậm rãi lui dần về phía sau, đỡ người sắp ngã ngồi xuống ghế sô pha. Một tay ôm lấy hắn, một tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt hắn.
"Tôi không tha thứ cho cậu... tôi không tha thứ cho cậu...."
"Được, cậu vĩnh viễn không cần tha thứ cho tôi. Hãy để tôi dành nửa đời còn lại để xin lỗi cậu".
"Tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu....hức hức...".
"Được, không cần tha thứ cho tôi".
"Tên khốn nhà cậu".
"Tôi là thằng khốn, tôi là thằng cực kỳ khốn khiếp".
"Hức hức hức...".
"Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi".
Kiến Vũ khóc đến mức cổ họng khàn đặc cả lại, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dangerous-love/3910116/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.