Editor: Yulmi2704
Trong lòng Tô Bối vô cùng quyết tâm, ngay cả kế hoạch mấy năm sinh mấy đứa cũng đã nghĩ xong cả rồi.
Là một con sóc bay, Tô Bối rất coi trọng chuyện nối dõi tông đường, bởi vì thể chất của giống loài cô không mạnh về khả năng sinh sản.
Cho nên từ nhỏ cô đã được mẹ dạy rằng khi đã dự định làm việc gì thì nhất định phải tính toán thật cẩn thận.
Tô Bối rất tự nhiên mà áp dụng lý luận này lên mình và Hồ Thừa Nghị.
Mà Hồ Thừa Nghị bị Tô Bối mỗi ngày hôn mấy cái, hôn đến mức ngực muốn nhũn ra, chỉ có thể nghĩ vật nhỏ này thật đáng yêu.
Anh đi tắm, lò sưởi trong phòng được bật hết cỡ, cho nên lúc tắm xong đi ra Hồ Thừa Nghị cũng không mặc nhiều quần áo.
Cổ áo mở rộng, mái tóc ẩm ướt, giọt nước trong suốt lăn dài qua cần cổ, sau đó biến mất trong vạt áo, Tô Bối nhìn theo mà miệng khô lưỡi đắng.
Cô cảm giác bản thân luôn trong tình trạng sắp chảy máu mũi. Vóc dáng của người đàn ông này quá tốt, ánh mắt Tô Bối đầy vẻ si mê, không hổ là loài người mà cô nhìn trúng.
Tâm địa tốt, đến cả vóc dáng cũng tốt luôn!
Loài người tốt như vậy cho dù cơ thể có hơi bất tiện một chút thì cũng không sao, cho nên cô nhất định phải nuôi anh thật tốt, không thể để cho anh thích người con gái khác được.
Tô Bối suy nghĩ một chút, sau đó nhảy lên bả vai Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu/2032044/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.