Năm thứ bảy Kinh Tửu Tửu qua đời...
Cậu chết trong lâu đài Người đẹp ngủ trong rừng mà bố tặng cho cậu, năm đó cậu vừa tròn mười tám.
Bây giờ Kinh Tửu Tửu đang mặc một bộ đồ màu nâu tám cúc, cổ áo ren cao cao bao trùm chiếc cổ thanh tú làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh càng được tôn lên, cậu giống như một con búp bê vương tử được chế tác tinh tế đặt trong tủ kính.
Cảm giác thật an yên xinh đẹp.
Cậu hơi cúi đầu, dưới ánh đèn u ám chỉ có thể thấy đường cong của chiếc cằm trắng nõn. Cậu bẻ ngón tay, vừa đếm vừa lẩm bẩm: "Khi nào mới thoát khỏi nơi này đây ta?"
Lời nói vừa dứt thì đèn trần đằng sau cậu nổ 'bùm' một phát. Kinh Tửu Tửu giật mình, vội vàng cầm con dao trên bàn: "Ai!?" Trong lâu đài không có bất kì tiếng động nào, vô cùng im ắng.
Cảm giác rợn tóc gáy chạy dọc sống lưng Kinh Tửu Tửu, hơn mười giây trôi qua. Kinh Tửu Tửu bỗng vứt con dao xuống: "Uầy, mình là quỷ cơ mà, bày đặt sợ cóc khô gì?" Hơn mười giây nữa trôi qua, đống mảnh vỡ đèn chùm phát ra tiếng lách cách.
Một con robot lớn bằng bàn tay người lăn ra từ đống mảnh vỡ, âm thanh lạnh như băng nói: "Xin chào, tôi là hệ thống 377."
Ủa? Cái nì chơi nàm thao dợ?
"Cậu muốn ra khỏi tòa lâu đài này chứ?" Muốn!
Tất nhiên là muốn gồi!!
Khoảng tháng trước có vài học sinh trung học tới đây thám hiểm, bàn về lâu đài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-xiu-luon/2428743/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.