Kinh Tửu Tửu cưỡi trên người Bạch Ngộ Hoài, ngoan cố bám lấy anh.
Cậu không biết phải làm gì để mọi người ở lại, vì vậy theo thói quen nhảy lên cổ Bạch Ngộ Hoài như cưỡi ngựa, túm tóc anh, kéo cả người lẫn tóc dựng ngược ra đằng sau.
Ở lại đi mờ~~~
Tóc Bạch Ngộ Hoài vểnh hết cả lên, mọi người chỉ nghĩ là do gió hơi to nên vội vàng tha thiết gọi anh: "Anh Bạch, đến đây em che ô cho~."
Bạch Ngộ Hoài giơ tay đè tóc xuống, nhìn lướt qua chiếc ô đen kia: "Không cần đâu."
Nói rồi bước tới chiếc xe cách đó không xa, đương nhiên vali của anh sẽ có người cầm giúp.
Kinh Tửu Tửu thấy anh càng đi càng nhanh, dù cậu có kéo tóc thì anh cũng không ừ hử gì.
Cậu ngửa hẳn về phía sau, ngửa sắp gãy eo luôn rồi.
Sao giờ tóc anh ta không nhúc nhích nữa vậy, vừa nãy cậu còn kéo được mà??? Ăn gì mà lớn lên cứng như đá thế hả?
Đừng có đi...
Bạch Ngộ Hoài đi tới trước cửa xe. Cửa xe đã mở, nhưng anh không ngồi vào ngay.
Quỷ không có hình dạng, dù anh ngồi vào xe luôn thì Kinh Tửu Tửu cũng không bị đụng đầu, nhưng Bạch Ngộ Hoài lại như vô tình đẩy nhẹ một cái.
Kinh Tửu Tửu cảm giác mình bị sức mạnh vô hình nào đó hút mạnh xuống đất, lăn cù ra ngoài.
Chờ cậu hoàn hồn thì đã ngồi trong xe rồi.
Kinh Tửu Tửu:???
Lúc bấy giờ Bạch Ngộ Hoài mới ngồi vào trong xe, ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-xiu-luon/2428724/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.