"Có thể không?"
Trái tim của Dư Lạc run rẩy, cô cúi đầu, nuốt viên kẹo, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong cổ họng.
"Thật sự, có thể không?" Dư Lạc đột nhiên ngẩng đầu, "Em có thể không làm gì cả, để anh giải quyết hết những rắc rối đó sao?"
Thật ra cô vẫn rất sợ phải đối mặt với Dư Thành Hải, nếu không thì ban đầu khi nhìn thấy tin nhắn, cô đã không lập tức sụp đổ, thậm chí sợ đến mức muốn trốn về Tứ Xuyên.
Nhưng vì cô quá nhớ anh, quá muốn được nắm tay anh đi hết chặng đường, nên mới khó khăn ép bản thân lấy đủ dũng khí để đối diện với quá khứ.
Lộ Tinh Lâm nhìn thẳng vào mắt cô.
"Đương nhiên là có thể." Lộ Tinh Lâm đưa tay xoa xoa mặt cô, "Bảo vệ em không phải là sứ mệnh của Lộ Tinh Lâm sao?"
Dư Lạc vẫn không ngừng xác nhận một cách vụng về và ngốc nghếch: "Thật sao?"
"Anh vốn đã đến hơi muộn." Lộ Tinh Lâm rũ mắt.
Trong lòng anh cũng đau đớn, nhưng anh vẫn phải cười, trấn an cô.
"Thỏ con nhà chúng ta, sợ thì cứ trốn đi, thỏ con không cần phải dũng cảm đến mức tự đối mặt với bóng tối."
Không ai quy định rằng cô phải dũng cảm.
Nếu sợ hãi, thì cứ sợ hãi, bởi vì...
Lộ Tinh Lâm sẽ trở thành mũi nhọn sắc bén nhất của cô, cũng sẽ là chiếc khiên cứng cỏi nhất.
...
Sau khi trở về Bắc Kinh, chị An An đã cho Dư Lạc thêm một ngày nghỉ, tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723924/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.