Dư Lạc thở ra một hơi, cuối cùng cô vuốt nhẹ Bạch Khai Thủy, rồi nói với nó: "Được rồi, ngoan ngoãn nhé, bảo bảo."
Sau đó, Dư Lạc đứng dậy, di chuyển vài bước nhỏ, đứng bên cạnh Lộ Tinh Lâm.
"Khụ." Cô khẽ ho một tiếng, "Được rồi, em đi bắt xe đây..."
Dư Lạc cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại như thể đang kiểm tra thông tin xe, không dám ngẩng đầu lên.
Mỗi một giây một phút trôi qua thật khó chịu.
Ban đầu vẫn ổn, Lộ Tinh Lâm cũng không nói gì thên, có lẽ vì vẫn còn đang bực bội, không muốn nói với cô là cô đã lớn như vậy rồi mà vẫn mạo hiểm như thế.
Chỉ cần anh không nhận ra điều khác thường, là được rồi.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên bị ai đó thô bạo nắm cằm, khiến cô không kịp phản ứng.
Lộ Tinh Lâm bất ngờ tấn công, buộc Dư Lạc phải ngẩng đầu nhìn anh.
Lộ Tinh Lâm nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cô, trong lòng có chút đau và một cảm giác nghẹt thở không rõ nguyên nhân.
"Sao lại khóc rồi?" Anh đã sớm nhận ra, "Vừa rồi không muốn ngẩng đầu, giả vờ nhìn điện thoại, là vì không muốn để anh thấy, đúng không?"
Dư Lạc lắc đầu: "Không phải..."
"Không cần phủ nhận." Lộ Tinh Lâm cụp mắt, "Anh là người yêu của em, có quyền và trách nhiệm biết về cảm xúc của em."
"Không có gì." Dư Lạc vẫn chối, tìm lý do, "Chỉ là... em không muốn rời xa anh thôi."
Lộ Tinh Lâm rõ ràng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723904/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.