“Hy vọng lần này, em đừng bắt anh chờ quá lâu.”
Nếu không gặp lại, anh có thể tiếp tục chờ đợi, tiếp tục tìm kiếm cô, nhưng nếu gặp rồi, thì những ký ức và cảm xúc trong anh đều thức tỉnh.
Anh không muốn chờ đợi nữa.
Từng khoảnh khắc trôi qua, Lộ Tinh Lâm tự hỏi liệu có nên đợi thêm chút nữa không, cho Dư Lạc thêm thời gian để làm quen lại.
Nhưng linh hồn anh thì luôn ầm ĩ. Không muốn, không thể đợi thêm được nữa.
Dư Lạc thay dép, giẫm chân lên tấm thảm mềm mại, rồi bất ngờ hỏi: “Lộ Tinh Lâm, nếu một ngày nào đó anh nhận ra, em đã thay đổi rất nhiều...”
Không phải “nếu”, vì cô thực sự đã thay đổi nhiều rồi.
Khi nhớ lại, ngay chính cô cũng quên đi bản thân trước đây, một Dư Lạc tựa như ánh mặt trời.
Trước đây cô từng rất tự tin.
Lộ Tinh Lâm đương nhiên thích cô, vì cô đáng yêu, xinh đẹp, thông minh và dũng cảm. Thích cô chỉ chứng tỏ ánh mắt của anh không sai.
Nhưng bây giờ thì sao? Lúng túng, mâu thuẫn, nhạy cảm và đầy lo lắng.
Cô cúi đầu, nói những lời này, đột nhiên nghe thấy tiếng mở nắp nước ngọt, một lon nước ngọt vị nho lạnh được đưa đến trước mặt.
Lộ Tinh Lâm hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Cho nên?”
“Em nghĩ anh thích chính là Dư Lạc của quá khứ chứ không phải em bây giờ.”
Dư Lạc sửng sốt, không phủ nhận.
Cô đưa tay nhận lon nước ngọt từ anh, lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723877/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.