Chương trước
Chương sau
Dư Lạc cảm thấy như cuộc sống của cô lại một lần nữa sắp bị đảo loạn.

Nếu mọi chuyện sau này trở nên tồi tệ hơn, có lẽ cô thật sự không thể kiên trì tiếp tục được nữa.

Hiện tại, cô có cảm giác bất cần, kiểu như “tôi cũng chẳng biết mình có nên tiếp tục hay không”, nên không nhẫn nhịn với Liễu San San nữa mà trực tiếp trả lời trong nhóm chat.

【Cô đang nói đến việc hôm đó tôi một mình làm xong tất cả công việc, còn cô thì đến muộn, tự dưng biến mất, lãng phí thời gian của người khác, cuối cùng tôi tự chụp ảnh và nhờ người chỉnh sửa ảnh à?】

【Tôi đã làm xong một mình rồi, còn cần bàn bạc gì với cô nữa?】

【Có phải cần viết báo cáo để nói cho cô biết là tôi đã hỗ trợ miễn phí làm hết công việc của cô không?】

Sau khi cô gửi đi, nhóm chat im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, chủ nhiệm Mã ra mặt hoà giải:

【Ôi trời, Tiểu Dư, sao cô có thể nói vậy? Công việc chắc chắn là các cô cùng nhau hoàn thành mà, giao tiếp, giao tiếp rất quan trọng đấy.】

Ông ta cố dẫn câu chuyện theo hướng rằng Dư Lạc đã hiểu sai ý.

Dư Lạc không để ý đến ông ta, trực tiếp cắt ngang để tiếp tục xử lý tài liệu còn dang dở, nhưng chỉ hai phút sau, chuông cửa phòng cô vang lên.

Không ngoài dự đoán, Liễu San San nổi giận đùng đùng từ phòng bên cạnh đi tới.

Vừa mở cửa, cô ta đã xả ngay một tràng chất vấn.

"Cô nói cái gì trong nhóm thế? Có ai nói chuyện như cô không?"

Dư Lạc đứng sang một bên, cảm nhận được sự căm phẫn từ phía Liễu San San, cô ta có vẻ sẵn sàng giơ tay lên tát cô một cái. Dư Lạc dùng ánh mắt chú ý đề phòng hành động của Liễu San San.

Hôm nay, đầu Dư Lạc đau như búa bổ, cô hơi nhắm mắt lại, bình tĩnh đáp.

"Tôi chỉ đang trình bày sự thật thôi."

"Nếu cô không muốn tôi nói thêm gì nữa, thì tốt nhất im lặng đi, đã đến mức độ này rồi cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của cô cả."

"Cô đi đường của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi."

Khinh thường đối phương là chuyện rất bình thường, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng lẫn nhau thì không cần phải gây chuyện. Dư Lạc vốn là người không thích trêu chọc thị phi.

Liễu San San không ngờ hôm nay Dư Lạc lại cứng rắn như vậy. Nghĩ đến lời chủ nhiệm Mã trước đó bảo cô ta nên kiềm chế một chút, khí thế cũng hạ xuống.



"Dù sao, cô tốt nhất là nên chú ý lời nói của mình!" Liễu San San nói.

Nhưng Dư Lạc không có ý định cho cô ta thêm cơ hội, liền đưa tay đóng cửa, cạch một tiếng, ngăn cách Liễu San San ngoài cửa.

Cô quay lại để tiếp tục làm việc.

Nhưng thời gian yên bình không kéo dài, chỉ hai phút sau, Liễu San San hình như  không hiểu tại sao lại bị cô mắng, lại gõ cửa.

Dư Lạc có chút bực bội, nhanh chóng mở cửa ra, giọng điệu rất không kiên nhẫn.

"Tôi nói rồi, đừng làm phiền tôi nữa, nếu cô còn quấy rầy tôi——" cô vừa nói, vừa ngẩng đầu lên.

Nhưng đập vào mắt cô không phải khuôn mặt đáng ghét của Liễu San San, mà là dáng vẻ trầm ngâm của Lộ Tinh Lâm, anh rũ mắt nhìn cô, chờ cô xả xong cơn giận.

Những lời định nói bị Dư Lạc nuốt ngược lại vào trong.

Anh lại đến làm gì…?

Bầu không khí giữa hai người giằng co vài giây, cuối cùng Tinh Lâm lên tiếng hỏi cô: "Bình tĩnh chưa?"

Dư Lạc quay đầu sang một bên, "Câu này anh nên hỏi chính mình."

Buổi sáng người giữ cô lại trong xe mà cưỡng hôn, chẳng phải chính là anh, cái tên điên khùng này sao? So sánh giữa hai người bọn họ, rõ ràng chính Lộ Tinh Lâm là người không bình tĩnh.

Chỉ cần anh không động, không thay đổi hiện trạng, thì cô cũng nhất định không thay đổi, bởi vì mối quan hệ trước đó là điều lý tưởng nhất đối với Dư Lạc.

"Chuyện sáng nay xóa bỏ toàn bộ," anh thật ra rất giỏi tính toán, "Em lén hôn tôi một lần, tôi quang minh chính đại hôn em lại một lần."

Du Lạc tức điên với kiểu tính toán này của anh, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng than thở: "…Nhưng tôi đâu có cắn anh, cũng đâu có duỗi đầu lưỡi."

Cô hôn một cách rất ngây thơ, còn Lộ Tinh Lâm lại đáp trả cô một cái R18, có thể xóa bỏ toàn bộ sao?

"Vậy à." Tinh Lâm gật đầu như đang suy ngẫm, giọng điệu nhẹ nhàng kéo dài, "Nếu không...."

Dư Lạc nhìn thấy đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh hơi nhíu lại.

"Em hôn lại một lần nữa đi?"

Dư Lạc: "…………………………………"



Anh là bạn trai cũ, anh có sao không đấy.

Sao lại có người, buổi sáng sau khi cãi nhau ầm ĩ, lại có thể bình thản đến mức này để đùa giỡn với cô?

"Anh có còn tỉnh táo không?" cô không nhịn được hỏi.

"Tỉnh táo lắm." Lộ Tinh Lâm trả lời rất nghiêm túc, "Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?"

Dư Lạc: "…"

Sao anh nói tự nhiên như vậy?

"Mẹ tôi sẽ qua đây, không tiện." Cô từ chối.

"Có gì mà không tiện đâu, cùng đi ăn chung là được." Lộ Tinh Lâm vẫn mặt dày, "Dì cũng không phải không biết tôi."

Hồi đó vào kỳ nghỉ, Lộ Tinh Lâm từng đứng dưới nhà đợi cô nhiều lần, Triệu Dung tự nhiên cũng gặp qua anh.

Anh dừng lại một chút, như thể cố ý.

"Em cứ nói với dì như trước đây, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi." Lộ Tinh Lâm nói.

Dư Lạc nhất thời nghẹn lời, đáp: "Chúng ta vốn là vậy mà."

"Về sau sẽ không phải nữa." Anh đột nhiên nói tiếp.

Dư Lạc ngẩn người, không hiểu ý anh, ngờ ngợ nhìn anh, bên ngoài trời vẫn đang mưa, từ khung cửa sổ sau lưng vang lên tiếng mưa rơi đều đặn.

Hôm nay cả hành lang đều u ám, toàn dựa vào ánh đèn chiếu sáng.

Lộ Tinh Lâm đột nhiên khom lưng, tiến sát lại gần cô, nói rõ với cô.

"Anh đã nghĩ thông suốt rồi."

"Chuyện quá khứ và hiện tại, anh đều không quan tâm nữa."

Trái tim Dư Lạc đập loạn nhịp, cô chớp mắt, nghe rất rõ ràng.

"Cùng kỳ vọng vào tương lai một lần nữa nhé." Lộ Tinh Lâm nói, "Những gì trước đây không còn quan trọng nữa, từ bây giờ, anh sẽ bắt đầu lại, theo đuổi em lần nữa, được không?"

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.