Chiếc xe của đối phương chắn ngang giữa đường, khiến xe của bọn họ không thể tiếp tục đi tiếp.
Trước khi xuống xe, Triệu Dung nói với tài xế: “Không sao đâu, tôi tự xử lý được. Con gái tôi vẫn còn trên xe, anh giúp tôi... chăm sóc con bé nhé.”
Nhưng Dư Lạc đã tỉnh dậy.
Cô kéo ống tay áo của tài xế, cảm thấy móng tay mình đang bấu chặt vào da thịt.
“Được… được rồi… tôi sẽ giúp các cô báo cảnh sát… nhưng tình hình của các cô, tôi thực sự không thể giúp được gì nhiều…”
Những người cho vay nặng lãi rất đáng sợ.
Dư Lạc dùng tay áo lau nước mắt, bị khóa kéo làm xước mặt, cô đột nhiên càng thêm sụp đổ. Rõ ràng ngày hôm qua…
Cô vẫn còn là một cô công chúa nhỏ đáng yêu, còn dùng khăn giấy hoa.
Nhưng giờ không phải lúc để tiếp tục đau khổ, Dư Lạc vội vàng xuống xe chạy tới: “Các người dừng tay lại!”
Đám người bên kia thấy cô gái nhỏ bước xuống xe, bất ngờ buông tay.
“Nợ ai người đó trả. Chúng tôi đã…” Cô ngập ngừng một lát, rất khó khăn để mở lời: “Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với Dư Thành Hải rồi, các người có nợ thì đi tìm ông ta! Ức h.i.ế.p hai người phụ nữ chúng tôi thì có bản lĩnh gì?”
Tên cầm đầu đám đòi nợ đột nhiên cười nham hiểm hơn.
“Cô bé, cô vẫn được bảo vệ quá tốt, không biết gì sao? Chính vì các người là phụ nữ dễ bắt nạt nên chúng tôi mới dễ dàng tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723868/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.