Lúc hôn lễ của Triệu Dung, ông không mua được vé ngồi, chỉ mua được vé đứng trên chuyến tàu màu xanh, nhưng vẫn cố gắng đến Bắc Kinh "tham dự" hôn lễ của bà.
Nói là tham dự, thực ra chỉ là đứng ngoài cửa, lén nhìn bà trong bộ váy cưới. Sau đó, suốt hơn mười năm, hai người gần như không có liên lạc gì, chỉ mỗi dịp Tết, ông mới gửi cho bà một tin nhắn trông như tin nhắn gửi hàng loạt.
Về sau...
Năm Dư Lạc tốt nghiệp cao trung, gia đình bất ngờ xảy ra biến cố, Triệu Dung mang con gái đi lánh nạn, cuối cùng chỉ có thể dò hỏi xem liệu ông có thể giúp đỡ không.
Ông không chỉ giúp đỡ, mà còn để bảo vệ bọn họ, chuyển nhà đến một thành phố địa cấp nhỏ hơn ở Tứ Xuyên, và ông vẫn chưa kết hôn.
Cứ như vậy, ngày qua ngày nhìn bà hạnh phúc. Nếu bà cần, ông sẽ xuất hiện; nếu bà không cần, ông cũng chẳng yêu ai khác. Hoặc là cưới bà, hoặc là cả đời không cưới ai. Chính sự tồn tại của ông đã giúp Triệu Dung và Dư Lạc không phải sống quá khổ sở.
Nhưng biến cố năm đó trở thành bóng ma mãi mãi trong cuộc đời của Dư Lạc.
Khi đó cô chỉ là một cô bé mười tám tuổi, không biết đối mặt và xử lý ra sao, cũng không biết phải điều chỉnh tâm trạng thế nào. Dần dần, đôi khi chính Dư Lạc cũng cảm thấy mình đã không còn là con người trước kia nữa.
Cuộc sống có thể một lần nữa quay lại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723859/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.