Dư Lạc vội vàng cúi đầu, đáp lại một cách qua loa: “Lớn rồi, mấy chuyện nhỏ này đâu cần làm quá lên, có phải là con nít bị trầy xước tí đã khóc ầm ĩ khắp nơi đâu.”
Bởi vì…
Bởi vì cho dù cô có kêu gào lớn đến đâu, cũng chẳng ai cảm thấy đau lòng cho cô.
Dư Lạc đã trải qua quá nhiều khoảnh khắc bị người khác đối xử lạnh lùng, tàn nhẫn. Mọi người đều vô cảm, chẳng ai quan tâm đến nỗi đau của cô.
Cô cũng hiểu được điều đó.
Suy cho cùng, mọi người đều đã vất vả lắm rồi, lo nổi chuyện của mình là đã tốt lắm rồi.
Nhưng Lộ Tinh Lâm lại khác.
Lộ Tinh Lâm sẽ… dừng lại và hỏi cô có đau không.
Chỉ là Dư Lạc không muốn đối diện với sự quan tâm chân thành của Lộ Tinh Lâm, càng không dám nhìn vào mắt anh, sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một cái nữa thôi, cô lại dễ dàng sa vào lưới tình lần nữa.
…
Dư Lạc chỉ đành giả vờ thản nhiên, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng gạt tay Lộ Tinh Lâm ra.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không tin thì lát nữa anh hỏi thợ làm móng thử đi. Trường hợp này chắc sẽ khỏi nhanh thôi, thậm chí có thể không cần phải làm gì cả!” Dư Lạc nói, rồi bước vào trong.
Khi bước đến cửa nhà, cô dừng lại đợi Lộ Tinh Lâm mở cửa, nhưng cánh cửa bất ngờ tự mở ra.
“Về rồi à?” Nhan Mạn Ngữ ló đầu ra, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Dư Lạc.
Với tư cách là mẹ của Lộ Tinh Lâm, bà cảm thấy mình cần phải nhìn kỹ xem cô gái mà con trai mình chủ động dẫn về nhà là người như thế nào.
Diện mạo không có tính công kích, nhìn rất ngoan, nhưng có một cảm giác xa cách quá mức, quá lễ độ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Dư Lạc rất lễ phép gật đầu, hơi có chút cúi người chào: “Cháu chào dì, thật ngại quá, vì một chuyện nhỏ như thế này mà làm phiền dì.”
Ánh mắt Nhan Mạn Ngữ không dừng lại trên người Lộ Tinh Lâm, mà đi thẳng đến chỗ Dư Lạc.
“Ôi, Lộ Tinh Lâm sớm nói cho mẹ biết là con bé dễ thương thế này đi chứ.” Bà mỉm cười, bước tới muốn nắm tay Dư Lạc.
Mẹ của Lộ Tinh Lâm được chăm sóc rất tốt, trên gương mặt không hề thấy dấu vết của năm tháng. Rõ ràng đã ngoài bốn mươi, nhưng trông như chỉ mới hơn ba mươi một chút.
Bà là kiểu người đẹp có nét xương hài hòa, ngũ quan rất sắc sảo, Lộ Tinh Lâm rõ ràng thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ mình.
Nhan Mạn Ngữ phớt lờ anh, Lộ Tinh Lâm cũng đã quen, nhưng anh vẫn nhíu mày.
“Người tới chưa?” Lộ Tinh Lâm thúc giục.
“Tới rồi, đang khử trùng dụng cụ trong đó.” Nhan Mạn Ngữ ngoái đầu lại nhìn, “Con cứ giục như thể chuyện gì quan trọng lắm, sợ không chăm sóc theo ý con thì con sẽ lật cả cái nhà này lên mất.”
Lộ Tinh Lâm: …
Anh im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng biện minh cho mình.
“Nhan nữ sĩ à, con cũng đâu đến nỗi không nói lý, đừng làm như con muốn phá nhà chứ.”
Anh vẫn còn chút nề nếp mà.
Nhan Mạn Ngữ chẳng buồn để ý đến anh, mời Dư Lạc đi vào, thợ làm móng đã chuẩn bị xong, vừa thấy cô vào liền hỏi han tình huống trước.
“Sao mà bị thương vậy? Để tôi xem thử. Trước đó có làm gì để xử lý tạm thời không?” Thợ làm móng hỏi.
Dư Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống, trả lời: “Không… Lúc lấy hàng, không cẩn thận cho nên bị thương, lại vội đến bệnh viện thú y nên không xử lý gì.”
Thợ làm móng nghe xong thì nhíu mày.
“Không xử lý gì cả? Em cũng gan quá, lỡ bị nhiễm trùng thì sao…” Cô ấy thở dài, “Cô gái nhỏ này đúng là…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]