Chương trước
Chương sau
“Hơn nữa cô ta còn so sánh để hạ thấp tôi nữa! Nói tôi là công tử nhà giàu, dù đúng là như vậy, nhưng sao cô ta lại lôi ra để than khổ chứ? Có phải tôi bắt cô ta phải đi làm đâu?”

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Phong Cảnh Thụy tính tình ôn hòa lại nổi giận như vậy. Tất cả đều quay lại nhìn Liễu San San, thấy gương mặt cô ta vẫn trưng ra thái độ như tiểu thư khó chiều.

Mọi người đều im lặng, sau đó đều ném về phía Dư Lạc ánh mắt đầy thông cảm, như muốn nói: Đúng là quá thảm, gặp phải đồng nghiệp như thế này, lại còn phải dọn dẹp hậu quả.

Thật là vất vả.

Nhưng không ai để tâm đến sự bất mãn của Liễu San San, mọi người đều bỏ đi, để mặc cô ta đứng đó, phát điên một mình.



Buổi chiều có hơi trễ tiến độ công việc một chút, nhưng Dư Lạc không trách cứ ai. Cô chỉ nhìn đồng hồ rồi quyết định tối nay không đến nhà ăn.

Khu ký túc xá cách nhà ăn cũng khá xa, đi đi về về mất thời gian. Buổi trưa đã ăn rất no, chiều lại còn được mọi người cho thêm vài gói snack, nên giờ cô cũng không thấy đói lắm.

Cô nghĩ thầm: “Ừm, trong tủ lạnh vẫn còn salad lần trước mua, tối ăn qua loa một chút là được rồi.”

Dư Lạc nhanh chóng quay lại làm việc, đồng nghiệp cũng đã gửi hết ảnh qua cho cô. Cô vừa xử lý vừa gặm salad, công việc tuy nhiều nhưng mọi thứ đều dần đi vào quỹ đạo.

Mặc dù tình huống với chủ nhiệm Mã có chút khó chịu, nhưng cũng đã giải quyết ổn thỏa. Còn về phần của Liễu San San… Dư Lạc thậm chí bắt đầu có chút nghi ngờ, liệu có thể tồn tại một người ngốc nghếch đến mức như vậy hay không.

Cô đã từng lo lắng vì không rõ phong cách làm việc của Liễu San San như thế nào. Nhưng giờ nhìn lại, cách hành xử của cô ta thật thô thiển, quá dễ đoán.

Dư Lạc không mong có vận may lớn, cũng không cần đến may mắn. Chỉ cần không quá xui xẻo là được rồi. Những vấn đề nhỏ như thế này cô hoàn toàn có thể đối phó được.



Thời gian thấm thoắt trôi qua, khi ngẩng đầu lên thì đã là 10 giờ tối. Cô đi tắm, dự định viết vài dòng tổng kết rồi nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc, ngày mai lại sẽ là một ngày mới.

Nhưng khi vừa tắm đến nửa chừng, bọt xà phòng trên tóc còn chưa kịp xả sạch, điện thoại trên bồn rửa tay bắt đầu rung lên. Có cuộc gọi đến. Tim Dư Lạc như nhảy lên tới cổ họng. Không ai biết cô rất sợ phải nhận cuộc gọi vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, luôn lo rằng đó sẽ là tin tức không hay.

Hứng thú tắm táp biến mất, Dư Lạc xối nước qua loa rồi nhanh chóng ra ngoài kiểm tra điện thoại. Trên màn hình hiện lên hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đều là của Lộ Tinh Lâm.

Tim cô bình tĩnh lại đôi chút, cô hít thở sâu vài hơi rồi mở tin nhắn của anh.

【Bệnh viện thú y gọi điện bảo chúng ta đến xem một chút.】

【Tôi đang đợi em dưới lầu.】

Bệnh viện thú y… lẽ nào có vấn đề với chú mèo? Cô vừa hỏi bệnh viện hồi sáng nay, họ nói mèo con vẫn rất khỏe mạnh mà.

Dư Lạc nhanh chóng trả lời: 【Tôi xuống ngay!】

Dư Lạc vội vàng thay quần áo, chưa kịp sấy tóc, chỉ vuốt qua loa rồi chạy xuống dưới lầu.

Cô bội vàng chạy xuống lầu, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng của anh đứng dưới ánh đèn đường.

Lộ Tinh Lâm đứng dựa người bên cạnh cột đèn, ánh sáng kéo dài bóng của anh, mắt anh đang cúi nhìn điện thoại. Bước chân vội vã của Dư Lạc bỗng nhiên khựng lại, vì cô nhìn thấy——

Liễu San San đang đứng trước mặt Lộ Tinh Lâm, ngẩng đầu lên nói gì đó với anh. Từ khoảng cách này, cô không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng điều khiến Dư Lạc bất ngờ là Lộ Tinh Lâm không quay đầu bỏ đi, mà lại đứng đó lắng nghe cô ta nói.



Liễu San San cảm thấy cô ta có lòng tự trọng, sau khi trở về cô ta nghĩ mãi cũng không ra, cô ta cảm thấy mọi việc đều do Lộ Tinh Lâm dàn xếp. Anh ở câu lạc bộ như một tiểu bá vương, còn cô ta bị dồn vào thế bí, quyết định hỏi thẳng.

“Tôi có gì không bằng Dư Lạc? Sao các người cứ nhắm vào tôi? Để tôi nói cho anh biết, người khác có thể chiều chuộng tính tình của anh, nhưng tôi thì không!”

Lộ Tinh Lâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp: “Vậy thì biến đi.”

“Luận về thâm niên, tôi hơn Dư Lạc. Vị trí của tôi cũng cao hơn. Hôm nay tôi còn mua nước cho mọi người đắt hơn nước của cô ta! Dựa vào cái gì…”

Lộ Tinh Lâm vốn luôn lười biếng, không để tâm đến chuyện tranh cãi của người khác, cũng chẳng thích thú gì chuyện này. Nhưng anh thực sự ghét loại người tự phụ, giống như Liễu San San.

Nhận được tin nhắn trả lời của Dư Lạc, anh cất điện thoại, gương mặt trở nên nghiêm túc hiếm thấy.

“Cô nghĩ mình hơn cô ấy ở điểm nào?”

“Tính cách, chuyên môn, EQ, chỉ số thông minh, hay là…”

Lộ Tinh Lâm khẽ nhếch môi cười mỉa mai.

“Ngoại hình?”

Liễu San San chỉ bắt được từ cuối cùng, giọng cô ta cao hơn hẳn.

“Ha ha! Nông cạn! Nói trắng ra là anh thấy cô ta xinh đẹp, là kiểu người anh thích nên mới cùng Dư Lạc có mối quan hệ mờ ám, công khai bắt nạt tôi trong công việc!”

Điều đó cô ta đã sớm nhận ra, chỉ là giờ mới có dịp để trút giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.