Một trò cười ngớ ngẩn, Dư Lạc chỉ nhớ cuối cùng Lộ Tinh Lâm cười đến không thẳng lưng nổi, còn giơ tay chọc vào trán cô, hiếm khi nở nụ cười dịu dàng như vậy.
“Em đang nghĩ gì thế? Hả?”
Lúc đó, Dư Lạc chỉ muốn xóa bỏ vài ký ức trong đầu mình, ngồi thẫn thờ trong phòng đầy ảo não, chờ anh sấy tóc xong, rồi cùng Lộ Tinh Lâm ra ngoài ăn tối.
Sau bữa tối, Dư Lạc về phòng xử lý chút công việc rồi lăn ra ngủ ngay lập tức, coi như không biết gì hết.
Vừa lúc hôm nay ăn tối no căng, cũng giúp cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Lộ Tinh Lâm vốn là đại thiếu gia thích cầu kỳ, anh nói hiện tại câu lạc bộ chỉ có thức ăn nhanh, tập luyện xong mệt mỏi nên phải ra ngoài bổ sung protein cao.
Cuối cùng, anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng hải sản, món nào Lộ Tinh Lâm cũng muốn ăn, rồi gọi một đống lớn.
“Anh gọi nhiều vậy làm gì, chúng ta chỉ có hai người thôi mà,” Dư Lạc nói với anh.
“Ai gọi thì người đó trả tiền,” Lộ Tinh Lâm đáp, “Tôi không đến nỗi bắt em trả chút tiền này đâu.”
Nhưng thực sự là anh đã chọn quá nhiều món.
Cuối cùng, vẫn là Dư Lạc với suy nghĩ không thể lãng phí, hải sản cũng không dễ béo, cô kiên trì ăn sạch hết những món đó.
Sáng sớm hôm sau, Dư Lạc vừa mở mắt ra đã xử lý tin nhắn công việc, mơ mơ màng màng đọc tin nhắn, không mấy ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3722879/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.