Phó Duyên Chi là bạn thời thơ ấu của Hứa Dệt.
Hai người từ nhỏ đã là hàng xóm, cũng là bạn cùng nhau đến trường mỗi ngày từ nhà trẻ lên đến trung học, tình bạn này từ sau khi cả nhà Hứa Dệt chuyển đến thành phố S mới dần không còn liên lạc nhiều nữa.
Lúc này, Hứa Dệt ôm con búp bê Doraemon mà Phó Duyên Chi lấy được từ máy gắp thú, cô cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình.
Đàn anh tốt bụng: Đúng lúc anh ở gần đây, để anh đi tìm em.
Phó Duyên Chi lại đi đến phía trước túi đựng mấy cây kẹo mút, hắn lấy ra một cái vị dâu tây rồi xé vỏ, rất tự nhiên đưa đến bên miệng Hứa Dệt: “Còn muốn chơi gì nữa không? Hay tìm nhà hàng đi ăn trưa?”
Hứa Dệt thuận theo động tác của hắn đem kẹo ngậm vào trong miệng, viên kẹo không trượt xuống mà được đẩy sang má phải căng phồng tạo hình vòng cung.
Miệng cô mấp máy, khiến que kẹo trắng mảnh khảnh cũng theo môi mà nhích tới nhích lui: “Có một người bạn nói muốn tới tìm tớ, chúng ta chờ một chút được không?”
Dáng người Phó Duyên Chi thon dài dựa vào cột bóng rổ bên cạnh, đồng thời cũng bóc cho mình một cây kẹo mút đưa vào trong miệng.
Nghe Hứa Dệt nói đợi bạn, hắn hài hước hỏi: “Con trai?”
“Ừm.” Hứa Dệt giơ tay lấy kẹo mút từ trong miệng ra, khẽ mút từng chút một: “Anh ấy nói đang ở gần đây, sẽ đến nhanh thôi.”
“Con trai à…” Đôi mắt phượng của Phó Duyên Chi hơi nhướng lên, lập tức đồng ý: “Cũng được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-hon-ca-duong/660299/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.