Từ lúc rạp hát được thi công đến lúc khánh thành rồi đưa vào sử dụng mất hết mười bảy năm, tổng cộng chết năm người vì lý do ngoài ý muốn.
Thanh niên nói: "Này là tìm thế thân rồi. Con trước đi rồi, con sau lại tìm tiếp đối tượng tiếp theo. Cho nên mấy thứ quỷ này kia nếu không giết mà cứ để lại như vậy sẽ có người chết đó. Chúng nó phải gọi là hướng về mạng người mà đi."
Chu đại sự tốt xấu gì cũng từng giả dạng là đại sư, những lời này ông ta cũng thường hay nói với người khác nên không hề thấy sợ hãi.
Ngay cả Kinh Tửu Tửu cũng không có cảm giác gì.
Cậu đã là quỷ rồi.
Nếu quỷ tìm thế thân sẽ đi tìm người.
Chỉ có mỗi đạo diện là bị dọa cho sợ, không kìm chế được mà níu tay áo của Kinh Tửu Tửu.
Biết sao giờ, ai bảo thiếu niên vừa xinh đẹp vừa tốt tính làm gì.
Kinh Tửu Tửu quay đầu thoáng nhìn qua đạo diễn, đạo diễn lập tức nói: "Ngại quá, tôi... thật ra tôi có chút sợ."
Đèn trong rạp hát cũng không sáng lắm, hơn nữa xung quanh là không gian khép kín khiến bầu không khí có chút tĩnh mịch, khá là kinh dị.
Kinh Tửu Tửu thật ra cũng có chút đồng cảm với loại sợ hãi này, vì thế thoải mái gật đầu một cái: "Ừ đừng sợ."
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Ông đang níu tay áo con quỷ mạnh nhất trong rạp hát này đó.
"Có chuyện này cũng khá là kỳ lạ nè." Thanh niên nói, "Trong năm người chết này, có bốn người là cùng chết vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-den-rot-ca-dau/1323819/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.