Chương trước
Chương sau
Bạch Ngộ Hoài dừng trước cửa vài giây.
Kinh Tửu Tửu nhìn anh, hỏi: "Ngoài cửa có người hả?"
"Ừ."
Ban đầu, Kinh Tửu Tửu căng thẳng nhưng phản ứng lại rất nhanh, mình mới là quỷ mà, mấy người kia phải sợ mình mới đúng!
Vì thế cậu ngồi vững vàng trong ổ chăn.
Thế nhưng Bạch Ngộ Hoài cũng không muốn những người khác gặp quỷ. Dễ gây ra nhiễu loạn lắm, một khi chuyện phát triển đến mức không thể cứu vãn nữa, anh sẽ phải giết chết thiếu niên.
"Chờ một tí." Bạch Ngộ Hoài nói xong, đưa tay mở cửa đi ra ngoài.
"Hôm nay tất cả mọi người đã mệt lắm rồi, hai người nên về trước đi, có chuyện gì tối nay nói sau." Bạch Ngộ Hoài nhíu mày, mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Đương nhiên giải thưởng của anh không phải tự nhiên mà có.
Anh không biểu hiện nhiều cảm xúc lắm, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác anh như là một sợi dây cung đang căng, vừa lạnh lùng vừa mỏi mệt, cần phải nghỉ ngơi.
Hai người lão Tào đương nhiên không dám tiếp tục quấy rầy, chỉ có thể thất vọng quay về.
"Có phải có gì đó không sạch sẽ uy hiếp ảnh đế Bạch không nhỉ?" Lão Tào nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bất an, "Hay là chúng ta đi mời pháp sư đi?"
Quý Mạnh trầm mặc một lát, nói: "Thật ra có một khả năng khác."
"Cái gì?"
"Người đang ở riêng với Bạch ca không phải là người của tổ chương trình, cũng không phải là các thành viên, mà cô ấy là người bên ngoài tới."
Lão Tào bị cậu ta gieo cho một loại ý nghĩ mới, lẩm bẩm nói: "Sao có thể được chứ? Lần trước có một minh tinh không nổi tiếng lắm may mắn được gặp ảnh đế Bạch trên thảm đỏ, không bao lâu đã về vườn rồi."
Quý Mạnh nghe xong nửa câu sau cảm thấy cứng đờ, cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch Ngộ Hoài nói chuyện ở ngoài một lát, Kinh Tửu Tửu đã chán đến mức nằm trong phòng nhắm mắt lại, đổi chỗ hết tất cả đèn treo ở tầng hai. Hình tròn đổi thành hình vuông, lớn đổi thành nhỏ, đồng đổi thành thủy tinh...
Bạch Ngộ Hoài lại đẩy cửa bước vào, Kinh Tửu Tửu mở mắt ra.
Lầu hai có một cái đèn không kịp đổi, "choang" một cái rơi xuống đất vỡ nát, khiến cho hai người lão Tào đi ngang qua sợ chết khiếp.
"Thật sự là lâu rồi không được sửa chữa lại..." Lão Tào vỗ vỗ ngực, tự an ủi bản thân.
"Muốn ngủ chưa?" Kinh Tửu Tửu hỏi.
Bạch Ngộ Hoài gật đầu rồi đi đến sô pha mà nằm xuống.
Kinh Tửu Tửu cũng hết chán rồi, cũng nằm xuống, chui sâu vào trong chăn, nhịn không được mà nhỏ giọng nói thầm: "Hình như tôi nghe được có người nói nhà tôi lâu rồi không được sửa..."
Kinh Tửu Tửu sao chịu được cảm giác tự nhiên bị chỉ trích như thế?
Thế là cậu nhắm mắt bắt đầu sửa chữa lại nhà.
"Chị Vân có nghe thấy tiếng gì không?" Khổng Tương Kỳ run rẩy nói.
Vì để tránh cho chuyện tối hôm qua lại xảy ra, Khổng Tương Kỳ và Vân Hình cũng ngủ chung một phòng. Vân Hinh nằm bên cạnh khốn khổ trở mình: "Có... hình như là tiếng gõ thì phải?"
"Rầm rầm rầm"
"Bang bang bang"
Lúc nhẹ lúc mạnh, giống như tòa lâu đài này đã sống lại vậy.
Không có gì đáng sợ hơn việc ban ngày mà vẫn gặp quỷ, hai người ngay cả đứng đứng dậy đi xác nhận liệu đây có phải là tiếng do tổ chương trình cố ý tạo ra không cũng không dám, chỉ có thể cố nhắm mắt, nghĩ đến bên cạnh mình còn có một người, liền cảm thấy được trấn an hơn một chút.
Mấy thành viên nam bên kia cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Vu Thiệu Quang lộ ra đôi mắt thâm quầng, thở dài nói: "Sao tôi cảm thấy chúng ta không thể nào ở đây được mười tám ngày đâu, phải nhận thua về nhà thôi... Trước kia không phải tổ chương trình luôn làm việc có quy luật sao? Sao lần này lại không biết phân biệt sáng tối gì thế?"
Lão Tào cũng cau có mặt mày: "Nếu không thì ngày mai chúng ta đừng ngủ, xem xem liệu có phải là do tổ chương trình bày ra không?"
Lão Tào nói xong, tiếng gõ kia vang lên ngay ngoài cửa sổ của bọn họ.
Như là có ai đang gõ, hoặc như là có thứ gì đó đang gõ.
Càng không biết những âm thanh ấy là gì, não của con người lại càng sinh ra đủ loại tưởng tượng...
"Không được, để tôi ra ngoài xem thử."
"Tiếng càng đáng sợ, càng có thể là manh mối mà tổ chương trình giấu."
Lão Tạo ngồi dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Mà Bạch Ngộ Hoài nằm trên sô pha cũng cảm nhận được được âm khí đang bay tán loạn khắp phòng, cứ bay lên bay xuống.
Dưới mí mắt của anh, sẽ không có con quỷ nào dám náo loạn như vậy.
Bạch Ngộ Hoài không thể chịu được nữa, đột nhiên ngồi dậy.
"Anh dậy rồi à?" Kinh Tửu Tửu thò đầu qua nhìn anh, cực kỳ thân thiết hỏi: "Anh ngủ có đủ chưa?"
Âm khí bay tán loạn dừng lại ngay lập tức, cây búa mất đi sự điều khiển, rơi rầm một cái xuống đất ngay lúc lão Tào vừa mở cửa, lão Tào hoảng hốt đóng cửa lại, chạy như bay đến bên cạnh Vu Thiệu Quang.
"Đm! Này thật sự là do tổ chương trình làm hả?"
"Sao không giống kiểu hồi trước gì hết vậy?"
Lão Tào khóc không ra nước mắt.
Bạch Ngộ Hoài vừa lắng nghe động tĩnh dưới lầu, vừa nhìn gương mặt hết sức nghiêm túc của Kinh Tửu Tửu.
Quên đi... Đại khái anh cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Bạch Ngộ Hoài giật giật môi: "...À, đột nhiên tỉnh giấc thôi." Bạch Ngộ Hoài lại nằm xuống.
"Anh gặp ác mộng hả?" Kinh Tửu Tửu hỏi.
Bạch Ngộ Hoài cũng đáp cho có lệ: "Ừ."
Ở gần anh, khả năng quỷ gặp ác mộng còn lớn hơn đó.
"Vậy bây giờ anh sợ lắm đúng không?" Ngay sau đó, âm thanh của Kinh Tửu Tửu vang bên tai anh.
Bạch Ngộ Hoài nghiêng đầu liền thấy Kinh Tửu Tửu đang ngồi xổm cạnh sô pha anh.
Thiếu niên hỏi rất tha thiết, Bạch Ngộ Hoài cũng không nghi ngờ, cậu ta không phải đang cố tình dọa mình, hoặc có thể là do thiếu niên đã quên mình là quỷ cho nên mới chạy qua đây.
Bạch Ngộ Hoài đắn đo một chút mới mở miệng nói: "Một chút."
Sợ một chút cũng là sợ!
Hóa ra người này cũng biết sợ!
Kinh Tửu tửu như tìm được đồng minh, lập tức cũng không cảm thấy mình bị mất mặt nữa rồi.
"Vậy anh ngủ tiếp đi, tôi ở bên cạnh trông anh, anh sẽ không sợ nữa." Kinh Tửu Tửu nói như thế.
Tất cả những lời thiếu niên nói như đều phát ra từ tận đáy lòng, nói không nhanh không chậm, có chút cảm giác ấm áp.
Có lẽ thật sự không nhớ mình là quỷ mà ngược lại còn trấn an anh nữa.
Lúc thiếu niên chết vẫn còn giữ lại dáng vẻ nho nhã lễ phép của một cậu ấm nhà giàu.
Bạch Ngộ Hoài cũng nhắm mắt lại, thầm nghĩ sẽ không lật tẩy chuyện cậu để cho âm khí bay tán loạn trong phòng.
Kinh Tửu Tửu ngồi cạnh sô pha, còn rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Chắc chắn không có gì đáng sợ hơn cảnh một con quỷ nhìn chằm chằm vào người ta lúc đang ngủ!
Thế nào lát nữa anh ta cũng sẽ gặp ác mộng siêu to khổng lồ thôi!
Thật! Sự! Là! Quá! Tuyệt! Vời!
...
Kim đồng hồ nhanh chóng chỉ đến bốn giờ chiều.
Vì để có tư liệu cho chương trình cắt ghép, các thành viên ngủ đến trưa tuy không ngon giấc nhưng không thể không rời giường.
Bạch Ngộ Hoài cũng mở mắt.
Kinh Tửu Tửu có chút thất vọng.
Hình như anh chẳng mơ thấy ác mộng gì...
Bạch Ngộ Hoài cũng không ngờ bé quỷ này lại nghiêm túc đến vậy, nói muốn trông anh ngủ liền trông cho đến khi anh tỉnh lại.
Lúc này thiếu niên vẫn còn nhìn anh chằm chằm.
Bạch Ngộ Hoài do dự một lát, nhìn Kinh Tửu Tửu nói: "Tôi ngủ ngon lắm."
Không mơ thấy ác mộng.
Hẳn là thiếu niên có thể yên tâm rồi.
Kinh Tửu Tửu: "...Ò."
Có phải là mất thể diện của quỷ quá không?
Anh ta không những không gặp ác mộng mà còn ngủ ngon nữa chứ!
Giận quá là giận!
Lần sau vào trong mơ dọa anh ta thử xem!
Bạch Ngộ Hoài nhanh chóng rửa mặt đi xuống lầu.
Một ngày trước ảnh đế Bạch ít nhiều gì cũng có vẻ lạnh lùng, tách biệt, nhưng đến chiều nay lại đột nhiên chủ động điều khiển tiết tấu chương trình. Những người khác chỉ thoáng có cảm giác như vậy nhưng cũng không ai cảm thấy có gì kỳ lạ. Một ngày trước có thể cũng là do chưa quen thôi, đích thân ảnh đế Bạch có thể hạ mình đến đây va chạm với bọn họ cũng là tuyệt lắm rồi.
Bạch Ngộ Hoài dẫn dắt bọn họ tìm được kha khá manh mối của tổ chương trình.
Mấy thành viên rốt cuộc cũng nghe nhàng thở phào, ít nhất tiến độ của chương trình cũng không bị chậm.
"Ơ ký hiệu này... Có phải chúng ta từng thấy qua dưới tầng hầm không?" Khổng Tương Kỳ nghi ngờ nói.
Lão Táo ghé sát vào nhìn: "Cô vừa nói thế, tôi chợt nhớ ra hình như hồi nãy cũng thấy nó trên tường."
"Ở đâu thế?"
"Chỗ chúng ta tìm ra hộp mật mã đó, hình như là phòng giặt quần áo, tôi thấy có cái thang máy nhỏ, trong đó còn có một cái sọt để đựng quần áo bẩn nữa."
"Dưới đây có khi nào còn có một bể cá không?" Vu Thiệu Quang cười ha ha.
Không khí giữa mọi người trở nên thoải mái hơn nhiều.
"Hẳn là không có đâu." Khổng Tương Kỳ nói xong, đẩy cái bàn phía dưới ký hiệu.
Sau đó cô đứng hình một chút.
Vu Thiệu Quang: "Đm!"
Vu Thiệu Quang: "Thật sự có bể cá!"
"Cái này... hơi là lạ." Khổng Tương Kỳ khó khăn nuốt nước bọt.
Quý Mạnh nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài xin giúp đỡ: "Bạch ca có thể xem thử không? Bọn em nghĩ không ra chương trình có thể để lại manh mối gì."
Bạch Ngộ Hoài cụp mắt, thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết."
"Không thì chúng ta quay về phòng giặt quần áo xem thử, xem ở đó có cái bể cá nào không?" Khổng Tương Kỳ đề nghị.
Bạch Ngộ Hoài không lên tiếng.
Anh đã sớm xem qua rồi.
Anh dẫn dắt mọi người đi tìm manh mối không phải là do quá hứng thú với manh mối do tổ chương trình thiết kế, chỉ là vì anh muốn tìm bể cá.
Trong khu chính của tòa lâu đài này, ở tầng hầm của bốn hướng đông tây nam bắc, nơi ánh sáng không chiếu đến sẽ được đặt một cái bể cá. Trên bể cá sẽ có ký hiệu y hệt nhau.
Đúng như Bạch Ngộ Hoài dự đoán.
Các thành viên còn lại cũng tìm một lượt nhưng vẫn không tìm ra gì.
Bể cá kia bọn họ cũng không dám tùy tiện chuyển đi.
Bạch Ngộ Hoài cũng không mong bọn họ động chạm vào mấy thứ này, vì thế thản nhiên nói một câu: "Không biết được đặt ở nơi âm u này bao lâu rồi, sợ là có dính vi khuẩn trên đó."
Mọi người vì nghe thấy thế chợt giật mình, lại càng không có ý định đụng đến nữa.
Chẳng mấy chốc lại đến đêm.
Bạch Ngộ Hoài một mình đem đồ ăn lên lầu, mọi người đoán rằng chắc là anh muốn vừa ăn vừa đọc kịch bản nên cũng không đi quấy rầy.
Tốt nay bỏ bớt phần kể chuyện ma cũng được, tránh cho lúc ngủ sợ hãi hơn!
Bạch Ngộ Hoài lên đến lầu ba, đẩy cửa ra.
Trong phòng trống không.
Bạch Ngộ Hoài hơi nhíu mày, nhắm mắt, lại mở mắt lần nữa. Như vậy có thể đảm bảo anh có thể nhìn thấy được thứ không dễ thấy.
...Không có.
Trong phòng vẫn trống không.
Thiếu niên kia đi rồi?
Bạch Ngộ Hoài xoay người đi gõ cửa phòng Kinh Tửu Tửu, sau khi gõ ba tiếng liền lập tức đẩy cửa ra.
Chỉ thấy Kinh Tửu Tử đang ngồi trên giường xem "Tom&Jerry".
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Nhưng ngẫm lại thì, lúc cậu chết vẫn còn nhỏ tuổi nên thường xuyên cảm thấy chán cũng là chuyện bình thường.
Những lúc không có điện, thật khó tưởng tượng cậu sống mấy năm trong tòa lâu đài này như thế nào...
Kinh Tửu Tửu nghe thấy tiếng mở cửa nhưng vẫn không để ý đến Bạch Ngộ Hoài.
Không ngờ Bạch Ngộ Hoài lại chủ động đi đến trước mặt cậu, hỏi: "Ăn tối không?"
Anh ấy vẫn nghĩ mình là người.
Kinh Tửu Tửu nghiêng đầu nhìn lướt qua phần ăn trong tay anh, lắc đầu.
Bạch Ngộ Hoài cũng không khách sáo, ngồi ở sô pha phía đối diện, vừa nhàn hạ thưởng thức bữa tối, vừa thản nhiên hỏi: "Cậu có biết dưới tầng hầm của tòa lâu đài này có cá phong thủy không?"
"Cá phong thủy?" Lúc này lực chú ý của Kinh Tửu Tửu cũng bị hấp dẫn, ngơ ngác nói: "Đó là cái gì vậy?"
Quả nhiên cậu ấy không biết.
Bạch Ngộ Hoài ngừng ăn một chút.
"Loại cá này từ nhỏ đã được nuôi ở môi trường không có ánh sáng mặt trời, thứ dùng để cho bọn chúng ăn không phải là thức ăn dành cho cá mà là thịt sống. Thịt sống phải từ từ chuyển sang thịt thối. Thịt thối giống như thịt trên thi thể của người chết thảm thì lại càng tốt. Như vậy mới có thể sinh ra được âm thể tự nhiên."
Kinh Tửu Tửu nghe xong nổi da gà.
Quá quá quá là tởm.
Cậu nhăn mặt lại.
Ai dám nuôi mấy thứ ghê tởm này ở lâu đài của cậu vậy?
Làm nhà của cậu trở nên thật bẩn!
Bạch Ngộ Hoài đánh giá vẻ mặt của cậu, thấy cậu không bị dọa, lúc này mới tiếp tục nói: "Nước tượng trưng cho tài lộc, nuôi cá là để cho nước chảy, tượng trưng cho việc tiền vào như nước. Cho nên từ xa xưa người ta đã có thói quen để bể cá trong nhà, hoặc là đào bể cá ngoài sân. Nhưng nếu không có thầy phong thủy chỉ dẫn cho thì mấy thứ này chẳng qua cũng chỉ có tác dụng tượng trưng thôi."
"Mà việc nuôi cá phong thủy này phải được thiết kế tỉ mỉ."
"Chỉ là nó không được đặt ở nhà riêng mà là để ở nhà kẻ thù."
"Nó không ngừng hút lấy vận may của gia chủ, hút cạn rồi sẽ tạo ra âm khí. Cứ liên tục như thế. Nếu chơi lớn, nó có thể ảnh hưởng đến cả một nhà."
Thứ này không phải là một thứ âm tà bình thường.
Kinh Tửu Tửu nghe xong đã ngây người.
Bạch Ngộ Hoài liếc mắt đánh giá một cái. Gương mặt thiếu niên tái nhợt, nhìn qua có vẻ càng thêm nhỏ bé và yếu ớt... Sao lại có người có thể dùng thứ âm tà này lên người một thiếu niên xinh đẹp mà lại yếu đuối như thế?
Bạch Ngộ Hoài dừng tay, lập tức buông cái nĩa trong tay mình xuống.
Đợi đến lúc ý thức của thiếu niên quay về, cậu đã sợ đến mức muốn chui vào lòng anh.
- -----------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Dưới mí mắt của Bạch ca, Tửu Tửu dần trở kiêu ngạo.
Vài ngày sau.
Bạch ca: Bé quỷ này không chỉ xinh đẹp mà tấm lòng còn lương thiện, nói năng lễ phép, ngữ khí ấm áp, biết nghe lời... Mình ngủ mà còn trông mình nữa.
Tửu Tửu:??? Sao anh ấy không sợ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.