Chương trước
Chương sau
Đi đến núi Cangyan phải chuyển từ tàu hỏa sang đi ô tô, phải ngồi trên tàu hơn một tiếng đồng hồ, lúc bọn Sơ Chi đến mua vé đã muộn nên chỉ còn lại ghế ở toa hạng nhất, hình như người Lục Gia Hành nhờ giúp mua vé ngồi cách chỗ bọn cô mấy hàng.
Mấy người cùng nhau lên xe, Lục Gia Hành đi tìm chỗ ngồi theo số thứ tự, mắt anh vừa nhấc lên đã nhìn thấy một người ngồi bên cạnh chỗ mình.
Trình Dật đang ngồi vắt chéo chân ở chỗ đó, ngoẹo cổ nhìn anh đi tới.
“...”
Lục Gia Hành dừng lại.
Trình Dật nhếch miệng nhìn anh cười hề hề đầy đê tiện, tầm mắt lướt qua nhìn người đang đi sau anh.
Lúc này vừa vặn Sơ Chi cũng nhìn sang, cô chớp mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt.
Sơ Chi: “A.”
Trình Dật: “A.”
Vốn Sơ Chi đang hào hứng, dọc đường đi cô và Lâm Đồng nói chuyện liên tục, nhìn thấy Trình Dật, một lúc sau cô mới nhận ra.
Đó chính là đàn anh trong đội tình nguyện mà buổi trưa ngày đầu tiên co đến trường đã dẫn cô đi tìm phòng.
Đối với Sơ Chi người này có ấn tượng rất tốt, đặc biệt là ký ức màu áo cam tình nguyện với củ cà rốt giống nhau vẫn chưa phai, ấn tượng khắc sâu, cũng coi như đó là người đầu tiên cô quen biết sau khi lên đại học.
Trình Dật đối với cô cũng có ấn tượng rất tốt, với anh ta bất kỳ em gái xinh đẹp nào cũng đều có ấn tượng tốt, lúc này vừa nhìn thấy người, trên mặt anh ta liền tràn đầy nụ cười xán lạn.
“Đàn anh.” Sơ Chi ngạc nhiên nói.
Theo bản năng Lục Gia Hành quay đầu lại nhìn về phía cô, còn chưa kịp nói, Trình Dật ở bên kia cũng ngạc nhiên nói: “Đàn em!”
“...”
Lục Gia Hành nghiến răng, lại xoay đầu nhìn về phía Trình Dật đang ngồi.
Bên toa hạng nhất không có mấy người, Sơ Chi ngồi cách hai hàng tiếp tục nói: “Trùng hợp như thế, anh cũng đi chơi hả!”
Trình Dật làm bộ không nhìn thấy người nào đó đang nghiến răng bên cạnh, anh ta cười tươi như hoa mặt trời: “Đúng vậy! Thật là khéo!”
Dường như bên kia Lâm Đồng đang lôi kéo tay của cô làm cho cô nhỏ giọng một chút, Sơ Chi cười híp mắt: “Đàn anh cũng đến cùng nơi với chúng tôi à.”
“Ừ!’’
“...”
Lục Gia Hành càng khó chịu, nói nhẹ nhàng: “Hai người đang hát đối sơn ca đấy à.”
Trình Dật đắc ý, anh ta rụt cái cổ đang duỗi ra như ông già lại, tựa ở bên cửa sổ nhìn Lục Gia Hành ngồi bên cạnh, nở nụ cười từ ái như một người cha già.
Lục Gia Hành bị cậu ta nhìn đến buồn nôn, đôi lông mày đang nhíu hơi dãn ra một chút: “Làm sao?”
Vẻ lạnh nhạt của anh không ảnh hưởng đến cảm xúc mãnh liệt của Trình Dật chút nào, trái lại anh ta càng dựa vào càng gần, cả người đều sắp dán lên người anh rồi, anh ta vô cùng thần bí nói: “Tôi vốn thật lòng tò mò, người nào có sức mạnh gì có thể khiến cho cậu cự tuyệt đi đua ngựa cùng chúng tôi để chọn đi lên núi xem một đống đá vụn.”
Anh ta dừng lại một chút, vẻ mặt lại thản nhiên: “Kết quả bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra cậu tới không phải để xem mấy tảng đá kia.”
Lục Gia Hành nở nụ cười: “Không phải, tôi chính là vì xem mấy tảng đá mà tới.”
Trình Dật không chút lưu tình: “Cậu vì xem mấy tảng đá cái rắm.”
Lục Gia Hành ngồi cà lơ phất phơ, hời hợt đẩy trán anh ta ra: “Nói chuyện cẩn thận, đừng có treo mấy thứ cứt đái ở bên miệng.”
Trình Dật tiếp tục phi một tiếng: “Thật muốn cho đàn em nhìn thấy cái đức hạnh của cậu bây giờ.”
Lục Gia Hành không để ý tới cậu ta, tự mình nhắm mắt lại dưỡng thần.
Trình Dật yên tĩnh một lúc, lại rảnh rỗi nghĩ, ở đây có hai cô gái, không biết cậu ta muốn tóm người nào.
Người khác coi như xong, chí ít còn có thể tham khảo mấy kiểu người, thế nhưng vị thiếu gia học Lục kia lại không như vậy.
Trình Dật và anh cũng coi như là bạn thân, năm cấp hai nếu hai người không đánh nhau thì không quen biết, cuối cùng đánh xong hai người bọn họ lại làm hàng xóm trong bệnh viện một tuần lễ. Từ đó Trình Dật luôn “bốc mùi gay” bên cạnh Thái Tử, khi Thái Tử thi vào đại học A, anh ta cũng đi theo.
Thậm chí khi mặc quần Trình Dật cũng biết anh sẽ xỏ chân nào vào ống quần trước tiên, thâm mỹ của anh ta đối với mấy em gái cũng hết sức rõ ràng.
...Cứ xinh đẹp là được.
“Sở thích” này, người này căn bản không có hứng thú.
Tối hôm qua lúc Lục Gia Hành nhờ anh ta giúp mua vé, Trình Dật đã tốn sức suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra lý do tại sao cậu ta có thể tích cực muốn đi xem mấy tảng đá vụn như vậy, ngay lập tức một đám hồ bằng cẩu hữu[1] lập một nhóm chat, lấy tên nhóm là Lục thiếu gia, người từ trước tới giờ chưa yêu đương bao giờ đã yêu rồi, bọn họ thảo luận rất hăng say đến tận hai giờ sáng, cuối cùng cũng xác định việc này có vấn đề.
[1]hồ bằng cẩu hữu: đám bạn bè xấu xa.
Sáng sớm hôm sau, Trình Dật đại diện cho tổ chức được điều động hỏa tốc ra tiền tuyến, phát hiện ra Lục Gia Hành tới đó không phải vì tảng đá vụn, cậu ta chỉ vì muốn theo đuổi đàn em.
Trình Dật cảm thấy Lục Gia Hành sẽ chủ động theo đuổi em gái kia hẳn con mẹ nó thực sự không thể tưởng tượng nổi, đây là một việc kinh ngạc nhất thiên hạ nha, anh ta che miệng nhìn Lục thiếu đang nhắm mắt dưỡng thần, dáng ngồi đầy chuẩn mực bên cạnh, cân nhắc chốc lát anh ta mới thấp giọng mở miệng nói: “Anh Hành, anh cảm thấy ngực nhỏ tốt hơn hay ngực to tốt hơn?”
“...”
Lục Gia Hành mở mắt ra.
Khoảng cách các ghế ngồi ở toa hạng nhất cách nhau rất lớn, anh duỗi đôi chân dài, lười biếng gác lên nhau, nhìn anh ta vài giây, một lần nữa nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ động: “Cách xa tôi một chút.”
“Thế nào, cậu nói cho tôi biết thế nào?”
“Chúng ta không phải là anh em sao? Chuyện của tôi cậu đều biết, còn chuyện của cậu cũng không thèm thả một cái, thật là quá đang nha, Lục Gia Hành.”
“Tôi quan tâm cậu cũng không được sao? Đây là chuyện đại sự cả đời của anh em ta đấy, quan trọng cỡ nào.”
“Này, cậu để ý đến tôi đi mà.”
“Để ý, để ý đến tôi này.”
“Hành, Hành!!!!!!”
Mãi đến khi tàu dừng lại, Trình Dật vẫn còn đang ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm linh tinh rất phiền phức, Lục Gia Hành hoàn toàn không để ý đến anh ta, chờ khi tàu dừng hẳn anh mới đứng lên sửa sang lại quần áo, dáng vẻ lại cao lớn, rũ đi sạch sành sanh đi vẻ lười nhác buồn ngủ giống như không xương ngồi ở bên trong cái ghế lúc vừa rồi.
Trên xe hành khách đang đứng xếp hàng xuống xe, Sơ Chi và Lâm Đồng không nhanh không chậm đi ở phía sau cùng, hai người Lục Gia Hành và Trình Dật xuống xe trước tiên, bọn họ đứng chờ ở cửa.
Trình Dật lèo nhèo mãi vẫn không có được đáp án, dáng vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta nhớ lại phản ứng của Lục Gia Hành lúc bắt đầu lên xe, không xác định suy đoán nói: “Lục Gia Hành, cậu thích ngực nhỏ? Loli?”
“...”
Lục Gia Hành không thể nhịn được nữa xoay người lại.
Anh vốn đang đứng cạnh đường sắt, lúc này bị Trình Dật ầm ĩ đến phát phiền, người xoay một cái, mặt nhìn anh ta, còn lưng anh hướng về phía nhà ga.
Vừa vặn không nhìn thấy Sơ Chi đang đi xuống.
Sơ Chi đi theo sau Lâm Đồng, bàn tay gắt gao cầm lấy tay cô ấy, đôi chân ngắn bước từng bước xuống xe, xuống sân ga cô mới ngẩng đầu lên.
Đàn anh Lục vừa vặn đứng ở trước mặt cô, nhưng đưa lưng về phía cô nên không nhìn thấy mặt, cả người cao to kiên cường, vai rộng eo thon chân dài, bóng lưng nhìn soái cực kỳ.
Giọng nói cũng dễ nghe, anh nở nụ cười trầm thấp, không nhanh không chậm nói” “Tôi thích loli ** lớn.”
“...”
Sơ Chi: “...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.