Sau khi “Bạch tuộc” đau khổ chất vấn hội trưởng, cuối cùng anh ta cũng miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Cái tên “Từ lang” vô tình cực kỳ, bất luận anh ta hỏi cái gì thì cậu ta cũng không chút do dự, vẻ mặt tươi cười như hoa mặt trời, hết sức đáng yêu trong sáng, có thể nói là không chút lưu tình.
“Bạch tuộc” giống như một người thiếu nữ đang hãm sâu vào tình yêu cuồng nhiệt nhưng lại bị phụ lòng, anh ta che mặt khóc tức tưởi, ngẫm lại thấy như thế còn không đủ, đang định tiếp tục gào tiếp.
Từ Lang cười híp mắt: “Được rồi.”
Trong nháy mắt vẻ mặt của “Bạch tuộc” như không có chuyện gì xảy ra, anh ta giống như biến thành người khác vậy, một người yên tĩnh, bình tĩnh nói: “Ồ.”
“...”
Sơ Chi giống như một khán giả đang xem cuộc vui, cô suýt chút nữa nhịn không được vỗ tay cho anh ta rồi.
Sơ Chi cảm thấy sự tưởng tượng của mình và sự tình bên trong không giống nhau lắm.
Cậu nhóc vừa rồi coi như cũng chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi thôi, cô vốn nghĩ mình đến đây sẽ gặp được các đàn anh đàn chị, nhưng không hiểu sao thiếu niên này lại biến thành hội trưởng nha.
Đôi mắt Sơ Chi trừng lớn, đi ra từ phía sau cậu ta, quay đầu: “Cậu là hội trưởng hội kịch nói sao?”
Thiếu niên đó cười ha ha, lộ ra một bên răng khểnh: “Đúng vậy!”
Sơ Chi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt kinh sợ: “Vậy cậu là sinh viên năm nhất sao?”
Sinh viên năm nhất không thể làm hội trưởng nha, thế nhưng Sơ Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/85957/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.