Dường như đeo cặp sách trên lưng có thể khiến Lục Gia Hành từ chó biến thành người trong nháy mắt vậy.
Lúc này còn chưa đến giờ lên lớp, hai người Tiêu Dực và Lục Gia Hành đều dễ làm người khác chú ý, trong phòng học không ít người nhìn sang, nghe được lời anh nói, tầm mắt mọi người không tự chủ được chuyển sang người Sơ Chi.
Sơ Chi vẫn còn đang sững sờ, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Trong phòng học bắt đầu có người ồn ào, tiếng con gái khẽ cười đùa, tiếng nam sinh huýt sáo vang dội, còn có người cười rất to: “Tại sao là thích, vẫn chưa phải là bạn gái rồi!”
“Còn chưa theo đuổi được thôi!” có người nói tiếp.
Sơ Chi nằm nhoài trên mặt bàn, đầu chôn thật sâu vào bên trong khuỷu tay, cái tai đỏ chót lộ ra bên ngoài.
Lâm Đông rất kinh ngạc, cô ấy cười hì hì tiến gần lại, nhỏ giọng hỏi cô: “Các cậu phát triển cái gì rồi hả.”
Chính Sơ Chi cũng mù mịt, không biết tình huống bây giờ là thế nào.
Cô ngẩng đầu lên, hai người bên cạnh vẫn đứng ở đó, dường như ai cũng không chịu nhường ai.
Trong lớp, sinh viên năm hai và ba chuyên ngành quảng cáo xem trò vui, thật chí Sơ Chi cảm thấy tên của mình được nhắc đến không ngừng, cũng không biết có phải do ảo giác của cô hay không.
Cô hít sâu một cái, hơi đỏ mặt ngẩng đầu lên, cầm mấy cuốn sách đập xuống chỗ bên cạnh.
Một tiếng nhẹ nhàng, lại hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712296/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.