Mức nhiệt cao nhất trên nhiệt kế là 42 độ.
Thủy ngân chạm đến mức trên cùng, chắc hẳn phải gần 43 độ rồi.
Sơ Chi rủ mắt xuống nhìn nhiệt kế trong tay, cột thủy ngân dừng lại ở vị trí trên 42 độ một chút, nếu tăng thêm nữa, có khả năng cái nhiệt kế này sẽ nổ tung mất.
Sơ Chi ngẩn ra, không lên tiếng, cô hơi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh.
Lúc này chàng trai trước mặt cô thoạt nhìn không được bình thường, vẻ lười biếng thường ngày cũng không thấy, thay vào đó là dáng vẻ cực kỳ suy yếu, đôi mắt ướt nhẹp, khóe môi anh hơi rủ xuống, cúi đầu nhìn cô, cả người đều là vẻ yên tĩnh lại vô hại.
Sơ Chi mím mím môi, đưa nhiệt kế trong tay cho anh, gần như ném đi.
Lục Gia Hành chậm chạp giơ tay, nhận lấy.
Sơ Chi lui về sau một bước.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa trước mặt anh bị đóng lại.
Lục Gia Hành không phản ứng, cả người bị bệnh tật giày vò, thậm chí anh đã bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu nóng lên, ý thức mơ hồ.
Một giây sau, giọng nói buồn buồn của Sơ Chi truyền tới từ sau cửa: “Anh phát sốt tìm tôi làm gì, anh tìm nhân viên cứu hỏa đi.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
Sơ Chi dựa lưng vào cửa chống trộm đợi một lúc, bên ngoài yên tĩnh, không có âm thanh nào, cô suy nghĩ một lúc lại xoay người lại, thông qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712290/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.