Vốn định kéo Lục Gia Hành đi chơi, kết quả anh vừa nói như vậy, ngay lập tức Trình Dật hủy bỏ cuộc chơi, đuổi toàn bộ đám người kia đi, cuối cùng tự mình chọn một nhà hàng hải sản.
Ánh sáng màu vàng chói mắt, nguy nga lộng lẫy, nếu mời hoàng gia Úc tới đây dung bữa cũng thích hợp.
Lúc Lục Gia Hành và Sơ Chi đến cửa phòng còn không đóng, từ hành lang đi tới đã có thể nghe thấy tiếng lách cách vang vọng, kèm theo là tiếng gào thét liên tiếp.
Hai người đi vào, người phục vụ liền khép hờ cửa phòng, Lục Gia Hành bước vào, trong nháy mắt toàn bộ gian phòng trở nên im lặng.
Trong một căn phòng riêng khá là rộng, Trình Dật ngồi một đầu, Lâm Bách Dương ngồi một đầu khác, trừ hai người bọn họ ra, trong phòng không có người thứ ba.
Lúc này, hai người kia, mỗi người cầm một chiếc đũa, cách một cái bàn lớn trợn mắt nhìn nhau, mùi thơm của thức ăn tung bay, bầu không khí căng thẳng, dường như chỉ cần động một cái có thể dùng nổ.
Sơ Chi không biết tại sao rõ ràng chỉ có hai người họ, bữa cơm này giống như để họ nếm thử chút mùi vị chiến tranh loạn lạc vậy.
Cô đứng ở phía sau, thò đầu ra: Đã lâu không gặp?”
Trong nháy mắt Trình Dật liền đứng lên, vẻ dữ tợn trên mặt đã biến thành vẻ nhiệt tình tràn trề, hận không thể lập tức xông tới ôm lấy Sơ Chi nhảy điệu waltz, anh ta cười hì hì: “Đã lâu không gặp, đã lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712276/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.