“Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác va rơi mất rồi.”
“...”
Sơ Chi sững sờ, theo bản năng cô nhìn xuống đồng hồ treo tường: “Anh còn chưa uống hết sao?”
Thật ra không cần xem thời gian cũng biết, từ buổi chiều lúc bọn học gặp nhau ở trường học, cho đến bây giờ màn đêm buông xuống, Sơ Chi đã về đến nhà ăn xong cơm tối rồi.
Không biết cách nhau bao nhiều giờ, nhưng chắc hẳn cốc trà sữa này đã sớm lạnh thấu.
Sơ Chi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cầm điện thoại di động để bên tai, kiên nhẫn nói: “Rơi mất rồi thì thôi, lạnh cũng không tiện uống.”
Cô nói xong, Lục Gia Hành không nói gì.
Hẳn là anh đang ở bên ngoài, không gian có chút ồn ào, tiếng còi ô tô và tiếng trên đường phố vào buổi tối xuyên qua điện thoại truyền tới, Lục Gia Hành im lặng một lúc, anh mới “A” một tiếng, tiếp tục buồn bã nói: “Tôi thật đáng thương.”
Sơ Chi: “...”
“Cốc trà sữa đã không còn nữa rồi.”
“...”
“Trà sữa Ô Long của tôi.”
“...”
Đến cùng anh muốn nói cái gì?
Sơ Chi không biết nên đáp lại thế nào, cô khó hiểu nắm nắm tóc: “Vậy anh đi mua một cốc khác đi?”
Lục Gia Hành dừng một chút: “Nó không giống nhau.”
“Mùi vị trà sữa Ô Long chắc không khác mấy đâu.”
“Không giống nhau.” Anh cố chấp nói.
“...”
“Đàn anh, anh uống phải rượu giả sao?” Sơ Chi hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712272/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.