Sau đó trong hai giờ đồng hồ, Sơ Chi kể cho anh nghe ba câu chuyện khác nhau.
Cô là một người thích hợp kể chuyện xưa, tốc độ nói không nhanh không chậm, rất êm tai, ngữ âm và ngữ điệu mềm mại dễ chịu, lời nói của cô cũng mang đặc điểm cá nhân.
Ngoại trừ cuối câu chuyện, cô đều sẽ tổng kết lại một ít “súp gà độc”[1] rất kinh ngạc.
[1] Súp gà độc: (ngôn ngữ mạng) có nghĩa là sai sự thật.
Sau mấy tiếng, Lục Gia Hành đối với góc độ nhìn nhận vấn đề của cô có hiểu biết mới.
Vừa mới bắt đầu, anh còn có thể nói lại rõ nội dung chính của chuyện, nỗ lực đấu tranh một tý, ví dụ như...
“Không phải, tiểu vương tử không phải như thế.”
Hoặc là...
“Tiểu Chi tử, cô bé lọ lem không phải người ngu, mẹ kế cũng không ngốc.”
Cùng với...
“Không phải vì Juliet chỉ có mười ba tuổi nên gia đình nhà cô ấy không cho cô ấy nói chuyện yêu đương với Romeo, cũng không phải vì không muốn cô ấy yêu sớm.”
Sơ Chi nghiêm túc nói: “Nhưng Juliet mới mười ba tuổi, nếu ở thời đại bây giờ thì Romeo là tên biến thái thích loli, như vậy anh ta muốn bị phạt ngồi tù rồi.”
“...”
Giống như trên trời có một mũi tên bay tới, phốc một tiếng, theo bản năng Lục thiếu gia sờ sờ đầu gối của mình.
Anh chống cằm trầm ngâm, chậm rãi nói: “Trước tiên anh ta chỉ muốn tạm thời yêu Plato[2], từ từ chờ Juliet lớn lên.”
[2]Plato: tình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712255/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.