Thời tiết đầu xuân rất đẹp, cỏ cây tốt tươi, chim oanh chao liệng. Trong khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp bên ngoài thôn Từ gia, một thiếu niên nằm ngửa trên bãi cỏ, hai cánh tay gác sau đầu, tư thế nhàn nhã thoải mái. 
Ánh nắng dịu nhẹ hắt lên mặt thiếu niên, ấm áp và mềm mại. Cậu thoải mái nhắm mắt lại, yên tâm nghỉ ngơi. 
Thiếu niên nằm trên bãi cỏ suốt một buổi chiều. Đến lúc gần tối, ánh nắng cuối cùng cũng đã khuất sau chân trời, thiếu niên mới uể oải ngáp một cái rồi ngồi dậy. 
Vừa đến cửa thôn, cậu thấy một thằng nhóc ăn mặc như người hầu chạy tới, vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia, người bên phân gia đến dặn tiểu nhân ra ngoài tìm tiểu thiếu gia.” 
Thiếu niên nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra: “Vậy mau về thôi.” 
Người hầu nhanh chóng đi trước dẫn đường, đi qua vài con đường lát đá đến một ngôi nhà lớn. Thiếu niên theo người hầu vào nhà, trong nhà đã có khách đang ngồi. Đó là một người trung niên mặc áo khoác dài, đôi mắt sáng ngời, xương thái dương hơi gồ lên, có vẻ là một cao thủ hậu thiên. 
Thiếu niên dừng bước, tuy nhiên ngay giây tiếp theo đã nhanh chóng bước vào: “Nghe nói có khách đến, xin thứ lỗi vì không tiếp đón chu đáo.” 
Người trung niên kia tên là Từ Thành, là một quản sự đắc lực của phân gia. Lần này gã bị lão gia của bên phân gia sai tới đón vị tiểu thiếu gia này, trong lòng rất không vui. 
Đây không phải là một việc tốt. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-xuat-trai-dat-vao-may-chu-tu-tien/3429552/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.