Nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc trong lòng mình, Triệu Giá Vũ quay trở lại màn hình. Anh thấy đã có rất nhiều tin nhắn của đối phương:
[Tiêu Đằng Vân]: Ừm, tôi đã đồng ý rồi.
[Tiêu Đằng Vân]: Sao anh không trả lời?
[Tiêu Đằng Vân]: Anh bận sao?
[Tiêu Đằng Vân]: À, vậy, khi nào anh rãnh thì nói chuyện tiếp. ^^
[Triệu Giá Vũ]: Không sao, tôi bận nghe điện thoại, cô đang rãnh sao.
[Tiêu Đằng Vân]: Ừ.
Tiêu Đằng Vân cảm thấy bỗng nhiên không khí có chút yên lặng, không có chuyện gì để nói tiếp cả. Mà Triệu Giá Vũ có vẻ cũng không có đề tài để nói...
[Tiêu Đằng Vân]: Anh ở ngoài đời cũng tên Triệu Giá Vũ sao?
[Triệu Giá Vũ]: Ừ, còn cô?
[Tiêu Đằng Vân]: Vẫn là Tiêu Đằng Vân thôi!
Cô ấy tên Tiêu Đằng Vân. Là cô ấy, hay là trùng hợp. Triệu Giá Vũ anh xưa nay chơi game chỉ nhìn vào các con số ID của các game thủ, không bao giờ để ý vào tên. Không ngờ vậy mà để cho anh một tổn thất khá lớn. Nếu như là cô ấy, nếu như cô ấy đang sử dụng game mà anh tạo ra, vậy thì:
Cô cảm thấy game này thế nào?
Hỏi thế này có vẻ hơi lộ liễu thì phải. Dòng chữ được đánh xong, còn chưa kịp gửi đi đã tội nghiệp bị chủ nhân của nó xóa bỏ hoàn toàn, xóa bỏ một cách không thương tiếc. Khung tin nhắn của Triệu Giá Vũ rất nhanh hiện ra rất nhiều chữ, nhưng cũng rất nhanh bị xóa. Cuối cùng, cũng có một dòng chữ được nhấn enter:
[Triệu Giá Vũ]: Cô chơi game này đã lâu chưa?
Không biết có phải cảm giác hay không, Tiêu Đằng Vân cảm giác thấy người đối diện mình đang dùng một giọng nói trìu mến để mà nói với cô. Thậm chí, cô còn tưởng tượng đó là người mình đã gặp ở tiệm ăn lúc tối. Lắc lắc đầu, Tiêu Đằng Vân nhanh chóng ổn định suy nghĩ của mình. Không thể như vậy được, nhất định là mình nghĩ lung tung. Người ta là đại thi sĩ đó, không thể có chuyện đó được. Cô nhanh chóng trả lời lại cho đối phương:
[Tiêu Đằng Vân]: Tôi chơi từ năm ngoái rồi.
[Triệu Giá Vũ]: Vậy cô cảm thấy trò chơi này thế nào?
Thế nào ư? Tiêu Đằng Vân bỗng cảm thấy mình khó trả lời được. Trò chơi này, ừm, khá hay!
[Tiêu Đằng Vân]: Ừm, game này nội dung khá hay, tạo hình nhân vật rất thông minh, nhất là nghề nghiệp và công việc. Ví dụ thi sĩ phải đọc sách, hiệp sĩ phải luyện kiếm! Tôi thích nhất là thi sĩ! ^^
Cô ấy thích game này! Lần đầu tiên anh cảm thấy may mắn, rất may mắn. Thi sĩ là nhân vật mà anh chịu trách nhiệm tạo hình, là nhân vật mà cô ấy thích nhất. Tuy chưa xác định được rõ ràng đối phương có phải người mình mong chờ hay không, nhưng con tim của Triệu Giá Vũ đã len lỏi một chút tia nắng. Tất nhiên, bây giờ, sau khi đọc tin nhắn tiếp theo, tia nắng đó đã dịu đôi phần rồi:
[Tiêu Đằng Vân]: Tôi đi làm nhiệm vụ chút, chắc không nói chuyện được đâu, có gì thì đợi ngày mai vậy!
___
Tiêu Đằng Vân nhận được thư từ bang chủ, trong thư bảo đến thư phòng của bang bàn tin khẩn. Kiểu gì nữa vậy, mấy người này có biết phát thư khẩn rất tốn tiền không? Nói gì thì nói, cô vẫn kick chuột vào ô di chuyển nhanh. Vừa vào thư phòng, khung chat riêng của bang liền hiện lên:
[Ta là bang chủ cái bang]: Kênh thế giới mới thông báo, muội và đại thi sĩ hẹn hò
[Đẹp có quyền]: Hẹn hò mà ko thông báo, kênh thế giới còn biết tin này trước cả bang, vân nhi, MUỘI MUỐN CHẾT!
Ko: Không
[Tiểu tam vô tội]: Vân vân, ko phải muội muốn làm phản chứ, ko thèm nói bang một tiếng đã đi hẹn hò
Tiêu Đằng Vân rất hoang man. Phải, thật sự rất hoang man. Sao cô lại quên đi những người này chứ!
[Đại tẩu]: Quên đi quên đi, sao lại hẹn hò mà không kết hôn luôn?
[Tiêu Đằng Vân]: Phải hẹn hò mới được kết hôn, không phải sao?
Không phải bang chủ và đại tẩu đã từng kết hôn sao? Sao đại tẩu lại hỏi mình như vậy?
[Ta là bang chủ cái bang]: Bình thường là thế. Thi sĩ cấp cao ko cần hẹn hò mà cũng có thể kết hôn, muội ko biết sao???
[Tiêu Đằng Vân]: Muội không biết, muội chưa bao giờ đọc thông báo đó.
[Lâm Chấn Phong]: Vậy sao muội biết được phải hẹn hò mới được kết hôn?
[Tiêu Đằng Vân]: Đại Thần nói.
[Tiểu tam vô tội]: Triệu đại thi sĩ á
[Đẹp có quyền]: Muội cùng huynh ấy nói chuyện rồi? Hâm mộ
[Lâm Chấn Phong]: Có gì mà hâm mộ?
[Đại tẩu]: phong nhi ghen kìa, đẹp à, chấp nhận người ta đi
[Lâm Chấn Phong]: Không có!
[Đẹp có quyền]: Ổng có chịu đâu! Muội mới là người bị đá ấy
Đá: bỏ rơi. Đây là một thuật ngữ hiện đại.
[Lâm Chấn Phong]: Ta có đá muội đâu! TvT
[Đẹp có quyền]: chính nhà ngươi bảo tên ta ko hay, ngươi ko thích. Ta chỉ nói đúng thôi
[Lâm Chấn Phong]: Anh chỉ bảo để tên gì đó khác sẽ hợp hơn, tên em đang dùng không hợp.
[Đẹp có quyền]: Đấy đấy...
Lại cãi nhau rồi. Hai người bon họ có thể được xem là cặp đôi chó mèo nhất cái bang này. Cô cũng không biết được hai người bọn họ có thật sự thích nhau không. Nhưng mà, cô vẫn thiên về đáp án không hơn.
Cặp đôi chó mèo: cặp đôi cãi nhau suốt ngày như chó với mèo. Đây có thể được xem là một cách dùng từ khá hay và thâm thúy, bởi vì nó cũng có hàm ý chửi mắng!
[Tiêu Đằng Vân]: Đừng cãi nữa
[Tiểu tam vô tội]: Được rồi, đã ít on, mà cứ on là cãi, rảnh nhỉ?
On: Online. Đây là chỉ thời gian người chơi vào trò chơi.
[Ta là bang chủ cái bang]: Các ngươi dám xem trẫm là không khí sao?
[Đại tẩu]: Các ngươi dám xem bổn cung là không khí sao?
[Tiểu tam vô tội]: cô đơn đây này, cứ khoe hợp ý mãi, chuyện vân nhi chưa bàn kìa!
Sao vấn đề lại chuyển đến cô rồi, cô tưởng đã tránh được rồi mà. Sao ai cũng nhớ dai thế!
[Tiêu Đằng Vân]: Muội thì sao?
[Tiểu tam vô tội]: Sao đại thi sĩ nói dối muội, thông báo về luật kết hôn luôn nằm cùng một chỗ mà. Ai đọc cũng biết cả!!!
[Tiêu Đằng Vân]: Chắc huynh ấy quên thôi!
Có lẽ anh ta quên thật, dù sao đó là luật cho số đông mà. Trong tầm thức, Tiêu Đằng Vân không biết mình đã vô ý bênh vực cho bạn trai nhà mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]