Editor: Fino
Trần Nghiên nhanh chóng hiểu ra ý của Tống Tịnh Nguyên khi nói những lời này.
Trần Chính và Lương Nguyệt là ba mẹ, nhưng chưa bao giờ cho anh tình yêu đáng lẽ anh phải nhận được. Vì thế, ngay cả khi bị bệnh, cũng không ai quan tâm anh. Về sau, Trần Xu Phàm gặp tai nạn, người duy nhất trên thế gian yêu thương anh cũng rời xa, không ai để ý đến sống chết của anh.
Giờ đây, cô đang dùng tình yêu của mình để bù đắp cho những tổn thương mà anh đã chịu suốt mười mấy năm qua.
Nhưng thực ra, tình yêu của cô đã cho anh rất nhiều sức mạnh rồi.
Trong khoảng thời gian vừa mới về nước, Trần Nghiên thường hồi tưởng lại những năm tháng nghèo túng và lạc lõng ở California, tự hỏi không biết vì sao anh có thể vượt qua được.
Những đêm không thể chợp mắt, những buổi sáng mờ mịt không ánh sáng, cô độc và bế tắc.
Cuối cùng anh cũng tìm ra câu trả lời.
Chính là nhờ tình yêu của Tống Tịnh Nguyên.
Là tình yêu mãnh liệt và chân thành của cô gái đã mang đến cho anh hy vọng để tiếp tục bước đi. Dù lúc chia tay có nhiều điều không vui, nhưng tình yêu đó vẫn đủ để nâng đỡ anh vượt qua những năm tháng vô danh và bấp bênh đó.
Nếu không có cô, có lẽ anh đã chết trong căn phòng trọ ở California từ lâu rồi.
Trần Nghiên khẽ cầm tay Tống Tịnh Nguyên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, giọng nói đong đầy tình cảm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3679094/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.