20.09.2024
Editor: Fino
Cuộc đời của Giang Vũ Đạc mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi tám.
Công việc tái thiết khu vực chiến tranh sau cuộc không kích vẫn chưa hoàn thành, Giang Vũ Đạc thậm chí không có một buổi lễ tưởng niệm chính thức. Các đồng nghiệp trong đội y tế chỉ đơn giản tiễn biệt anh một cách vội vã, rồi đưa anh vào lò hỏa táng.
Anh luôn hiền lành, nhiệt tình, kiên nhẫn và tận tâm với công việc. Nhiều bệnh nhân từng được anh cứu chữa, khi nghe bi kịch này, họ cũng tự phát đến tưởng niệm anh.
Làn khói trắng xám bốc lên từ ống khói, tất cả mọi người có mặt đều khóc, trong đó tiểu Trương là người khóc nhiều nhất, nước mắt rơi xuống không ngừng. Dù anh ấy là bác sĩ và đã quen với sự sống và cái chết, nhưng giờ đây người nằm đó là Giang Vũ Đạc – là đồng đội, bạn bè, và thậm chí là người thân như máu mủ, trái tim anh ấy như bị ai đó rút đi một phần, cổ họng nghẹn ngào và khô rát.
Lá rụng về cội, ngày đêm luân chuyển, chúng ta sinh tồn trên mảnh đất này và cuối cùng cũng trở về với nó, như muôn vật trên thế gian này, kết thúc chỉ là cát bụi giữa vũ trụ bao la.
Đội trưởng biết tiểu Trương và Giang Vũ Đạc là đồng hương, nên đã giao hộp tro cốt cho anh ấy giữ gìn.
Cuộc đời anh gian khổ, gia đình bất hạnh, tình duyên trắc trở. Giờ đây, đến cuối đời, anh chỉ có thể yên nghỉ trong hũ tro cốt rẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3647217/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.